Tô An bỗng dưng gào khóc khiến Ánh Nguyệt và Cố Thượng Lâm nhất thời không biết nên à gì. Bé ngốc thật lợi hại, càng khóc càng to. Cố Thượng Lâm sợ nếu cứ để mặc cậu như vậy, em bé của hắn sẽ bị đau hong mất.
Ánh Nguyệt: "Phu Nhân đừng khóc, Phu Nhân...tôi..."
Còn chưa để Cố Thượng Lâm lên tiếng, Ánh Nguyệt đã quay sang dỗ dành Phu Nhân của cô. Chứng kiến một màn này khiến Cố Thượng Lâm không khỏi ghen tị.
Ánh Nguyệt thấy Phu Nhân bỗng dưng bật khóc liền luống cuống quay sang dỗ dành. Cô chỉ mới đến làm việc ở đây một thời gian ngắn nhưng cũng hiểu đôi chút về tính cách của Cố Thượng Lâm. Ánh Nguyệt không dám làm liều. Cô lên tiếng dỗ dành Tô An nhưng lại không biết mình nên nói gì.
Tô An: "Chị, chị ơi. Chị đừng đi mà...hức. Huhuhu...ở lại chơi với An An nha. Đừng đi, không ai chơi với An An cả."
Ánh Nguyệt: "..."
Cố Thượng Lâm vung chân đi đến trước mặt thiếu niên kia. Hắn quỳ một chân xuống muốn ngang bằng với thiếu niên kia, nhưng sự thật là hắn quá cao dù như thế thì vẫn hơn hẳn người ta nửa cái đầu.
Cố Thượng Lâm dơ tay muốn chạm lên má thiếu niên đang khóc kia. Tô An vậy mà lại sợ hãi hất tay hắn ra.
Tô An: "Không muốn! Đừng...!"
Cố Thượng Lâm mím môi chua xót. Nhìn xem tên Cố Thượng Phong kia đã đem đến gì cho hắn? Một An An sợ hãi hắn, ghét bỏ hắn. Cố Thượng Lâm thật muốn đấm tên khốn đó một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3652288/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.