Ánh mắt của Lộ Tường Nguyên rất kiên định, dường như chỉ cần Chu Hải Thành nói không cần thì cậu nhất định sẽ nhai mãi không buông được vấn đề này.
“Được, có gì cũng sẽ nói với... em”
Lộ Tường Nguyên trừng mắt, mặt đã nhanh chóng đỏ như quả cà chua, tên điên này, nói câu nào là muốn người ta phải nhảy dựng lên câu đó mà.
“Chu Hải Thành, tớ với cậu bằng tuổi đấy nhé? Cậu lớn hơn ai mà gọi tớ bằng em chứ?”
“Sao lại không? Tôi hơn em vài tháng là cũng lớn hơn rồi? Em muốn gọi tôi như thế nào cũng được nhưng tôi cứ gọi như thế đó”-Chu Hải Thành dường như không để ý đến sự tức giận của Lộ Tường Nguyên mà rất thảnh thơi ăn mì.
Đúng là một tên điên cố chấp. Lộ Tường Nguyên bực bội thầm nghĩ.
“Nhưng mà... đêm hôm đó, tại sao cậu lại... làm như vậy?”-Nhớ đến cái đêm khó xử kia, Lộ Tường Nguyên nhịn không được muốn hỏi Chu Hải Thành.
Động tác của Chu Hải Thành ngưng lại một nhịp nhưng rất nhanh đã lấy lại được sự bình tĩnh.
“Em không muốn như vậy thì thế nào? Tôi cũng không phải loại người tiểu nhân đến mức nhân lúc người khác đang mất khả năng phản kháng mà làm bậy"
“Hay là cậu nghe lời cầu xin của tớ mà ngừng lại?”-Lộ Tường Nguyên mỉm cười, muốn cứng với ông đây à? Để xem sao đã.
Chu Hải Thành hơi buông đũa trừng mắt nhìn sang Lộ Tường Nguyên.
Vì ánh mắt quá lạnh lùng nên Lộ Tường Nguyên sợ đến tê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-cuu-roi-ke-thu/3741247/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.