Ánh mắt của Lộ Tường Nguyên rất kiên định, dường như chỉ cần Chu Hải Thành nói không cần thì cậu nhất định sẽ nhai mãi không buông được vấn đề này.
“Được, có gì cũng sẽ nói với... em”
Lộ Tường Nguyên trừng mắt, mặt đã nhanh chóng đỏ như quả cà chua, tên điên này, nói câu nào là muốn người ta phải nhảy dựng lên câu đó mà.
“Chu Hải Thành, tớ với cậu bằng tuổi đấy nhé? Cậu lớn hơn ai mà gọi tớ bằng em chứ?”
“Sao lại không? Tôi hơn em vài tháng là cũng lớn hơn rồi? Em muốn gọi tôi như thế nào cũng được nhưng tôi cứ gọi như thế đó”-Chu Hải Thành dường như không để ý đến sự tức giận của Lộ Tường Nguyên mà rất thảnh thơi ăn mì.
Đúng là một tên điên cố chấp. Lộ Tường Nguyên bực bội thầm nghĩ.
“Nhưng mà... đêm hôm đó, tại sao cậu lại... làm như vậy?”-Nhớ đến cái đêm khó xử kia, Lộ Tường Nguyên nhịn không được muốn hỏi Chu Hải Thành.
Động tác của Chu Hải Thành ngưng lại một nhịp nhưng rất nhanh đã lấy lại được sự bình tĩnh.
“Em không muốn như vậy thì thế nào? Tôi cũng không phải loại người tiểu nhân đến mức nhân lúc người khác đang mất khả năng phản kháng mà làm bậy"
“Hay là cậu nghe lời cầu xin của tớ mà ngừng lại?”-Lộ Tường Nguyên mỉm cười, muốn cứng với ông đây à? Để xem sao đã.
Chu Hải Thành hơi buông đũa trừng mắt nhìn sang Lộ Tường Nguyên.
Vì ánh mắt quá lạnh lùng nên Lộ Tường Nguyên sợ đến tê dại cả đầu, mắt thấy Chu Hải Thành đứng dậy muốn đến gần mình cậu đã nhanh chóng quay người muốn tẩu thoát!
Chu Hải Thành cũng không khó để đoán được việc tiếp theo Lộ Tường Nguyên sẽ làm mà có thể bắt được chuẩn xác cổ tay của cậu.
“Nhờ em nhắc tôi mới nhớ, không phải lúc đó ai bảo là có người trong lòng à? Còn khóc đến thảm thương nữa, bây giờ tôi rất muốn biết người em giữ trong lòng là ai đó, còn sống chết giữ gìn sự trong trắng cho người đó nữa”-Chu Hải Thành chỉ cần dùng một chút sức đã khiến cho Lộ Tường Nguyên phải quay lại đối mặt với mình.
Lộ Tường Nguyên tức giận thầm mắng ở trong lòng, bị thương một tay rồi mà còn có thể khỏe như vậy, tên này uống phải thuốc lậu à?
“Cậu thật sự muốn tớ phải nói sao?”
“Hay em muốn tôi dùng biện pháp khác để cạy miệng em?”
Lộ Tường Nguyên giơ cờ trắng đầu hàng, có cho cậu thêm 10 kiếp nữa cũng không thể nào thắng nổi cái người này được.
“Chết tiệt, tên ngốc nhà cậu, những người tiếp xúc với tớ gần nhất, ngoài cậu có khả năng nhất thì còn ai nữa chứ?”
Bây giờ, Lộ Tường Nguyên chẳng khác nào con tôm luộc, cậu ngại ngùng đến mức xoay mặt sang hướng khác, một ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Chu Hải Thành, hệt như một chú thỏ nhỏ loay hoay tìm đường vào hang của mình.
“Tôi? Từ khi nào chứ?”-Chu Hải Thành bất ngờ, không để sự ngại ngùng của Lộ Tường Nguyên làm ảnh hưởng đến khả năng tra hỏi của mình, thậm chí còn không ngại đau mà dùng hẳn cánh tay còn lại để ép Lộ Tường Nguyên phải nhìn mình.
“Tình cảm thì ai mà biết có từ bao giờ chứ? Tớ chỉ biết tớ rất thích cảm giác được ở cạnh cậu, được nhìn thấy cậu vui vẻ thôi”
“Chết tiệt, Lộ Tường Nguyên!”
Giọng nói của Chu Hải Thành nghe như rất tức giận, cậu còn cảm giác được hắn gắn họ và tên của mình từng chữ nhưng hành động sau đó của Chu Hải Thành lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của Lộ Tường Nguyên.
Chu Hải Thành cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm mại của Lộ Tường Nguyên, dường như là dùng hết tất cả sự nhớ nhung, yêu thương cho nụ hôn này mà triền miên không muốn dứt ra.
Chu Hải Thành yêu Lộ Tường Nguyên từ bao giờ? Không rõ, chỉ biết được cảm giác yêu thương một người vẫn luôn cồn cào trong lòng, mong muốn được ở bên cạnh người này. Lộ Tường Nguyên đã từng là người đẩy hắn xuống vực sâu không thấy đáy mà cũng là người vớt hắn lên từ vũng đầm lầy không người, cho hắn nhìn thấy cái gọi là hạnh phúc.
Dù có rất nhiều mâu thuẫn trong cảm xúc của cả hai nhưng thời gian mà, cả Chu Hải Thành và Lộ Tường Nguyên đều đã bỏ lỡ nhau rất lâu rồi, cả hai cũng không muốn hạnh phúc của mình chậm trễ một phút giây nào nữa.
Sáng ngày hôm sau, Chu Hải Thành nhìn lên trần nhà vừa xa lạ cũng vừa quen thuộc rồi liếc sang người nào đó cuộn tròn ngủ rất ngoan trong lòng mình mới nhận thức được những gì vừa xảy ra hôm qua không phải là mơ. (3)
Thói quen buổi sáng, Chu Hải Thành muốn hút một điếu thuốc để tỉnh táo nhưng người còn đang ngủ ngay bên cạnh, hắn biết chính mình chỉ cần cử động mạnh một chút thì người này nhất định sẽ thức giấc, với lại... Lộ Tường Nguyên cũng không thích mình hút thuốc.
Được nhìn thấy Lộ Tường Nguyên ngay bên cạnh vào mỗi buổi sáng tựa như một giấc mơ nay đã trở thành hiện thực khiến Chu Hải Thành vô cùng lưu luyến mà ôm người này vào lòng. Hôm qua là hắn mặt dày muốn được ngủ cùng, cũng là người cố gắng kiềm chế ham muốn của bản thân mà không làm gì bậy bạ.
Đúng là cuộc sống vô thường, kiếp trước còn có suy nghĩ thật bất hạnh mới gặp phải người này, bây giờ lại cảm thấy thật may mắn khi gặp được em ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]