Chu Hải Thành toàn thân ướt sũng, bên tay trái còn có một vết thương rõ nặng, đó là Lộ Tường Nguyên còn chưa nhìn thấy được những vết thương nhỏ còn lại. Trông Chu Hải Thành bây giờ chẳng khác gì một chú chó bị người ta bỏ rơi cả.
"Tôi ngồi đây 5 phút rồi sẽ đi ngay, nhất định sẽ không kéo thêm phiền phức cho nơi này"-Chu Hải Thành không dám đối diện thẳng với ánh mắt của Lộ Tường Nguyên, hắn nhìn cậu trong chốc lát rồi nhanh chóng hạ mắt xuống.
"Cậu là đồ ngốc à? Bị thương đến thế này mà còn muốn đi đâu? Muốn tôi phải nhặt xác cậu ở lề đường sao?"-Lộ
Tường Nguyên tức giận chất vấn.
Rốt cuộc không có cậu ở cạnh, Chu Hải Thành đã thành cái bộ dạng gì thế này?
Dù bị ướt nhưng trên trán của Chu Hải Thành vẫn lấm tấm mồ hôi, dĩ nhiên là vì đau rồi.
"Không muốn đi bệnh viện thì... đi về nhà tớ đi"
Chu Hải Thành bất ngờ nhìn Lộ Tường Nguyên.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Lộ Tường Nguyên thẹn quá hóa giận.
"Cậu còn muốn sao nữa hả? Ít nhất về nhà tớ cũng có đồ mà thay, cậu mà đem một bộ dạng ướt sũng như thế này thì vết thương còn chưa kịp lành đã sốt nằm liệt giường rồi. Với lại, ông chú nhà này đáng sợ lắm đó, đợi chú đó mà về thấy được cậu thì nhất định sẽ bị ném thẳng ra đường cho mà xem"
Chu Hải Thành cúi đầu, vẫn duy trì trạng thái đã nghe, không muốn trả lời.
Lộ Tường Nguyên nhắm mắt, hít sâu một hơi, bao nhiêu sự kiên nhẫn chắc chắn cậu đã đổ hết vào tên này rồi!
Khuyên không được thì chỉ có thể hành động, Lộ Tường Nguyên kéo cánh tay không bị thương kia của Chu Hải Thành qua vai mình, mục đích quá rõ ràng là muốn dìu người này đi.
Chu Hải Thành cũng không phản kháng, nhìn chăm chăm vào góc nghiêng khuôn mặt Lộ Tường Nguyên.
"Cậu không sợ tôi giết cậu nữa à?"
"Câm miệng!"
Tên này vừa mở miệng đã chẳng có gì tốt đẹp, hay nhất vẫn là cắt bỏ lưỡi đi thì hơn.
Thế nhưng, nhờ đỡ Chu Hải Thành như vậy nên Lộ Tường Nguyên cũng có được cơ hội tiếp xúc được với hắn gần hơn, dù trên người vẫn có mùi thuốc sát trùng gay mũi nhưng cậu vẫn có thể ngửi thấy được mùi hương thoang thoảng đặc trưng trên người Chu Hải Thành. Lần này Lộ Tường Nguyên có thể chắc chắn được, Chu Hải Thành chính là cái tên đêm hôm đó cởi trói cho cậu.
Nhưng mà... tại sao chứ?
Đoạn đường từ công ty về nhà không quá xa, hôm nay cũng may mắn là không bị kẹt xe nên cả hai chưa tốn tới
10 phút đã về tới nơi.
Đứng giữa phòng khách, nhìn những khung cảnh quen thuộc xung quanh, Chu Hải Thành không dám tin chính mình có thể xuất hiện ở nơi này một lần nữa. Mà cũng trùng hợp thật nhỉ, lần đầu khi tới nhà của Lộ Tường Nguyên, hắn cũng ướt sũng như thế này.
"Cậu chịu khó lên phòng của cậu tắm nhé, phòng cậu vẫn nằm ở chỗ cũ thôi, bình nóng lạnh ở tầng dưới này bị hư mất rồi"-Lộ Tường Nguyên vừa nói xong đã đi ngay, cậu phải đi tìm đồ cho Chu Hải Thành mặc thôi chứ Chu Hải Thành bây giờ sao có thể mặc vừa đồ của cậu chứ.
Chu Hải Thành bất ngờ, chưa kịp hỏi Lộ Tường Nguyên thêm thì người nào đó đã co giò bỏ chạy trước rồi.
Không thể cứ đứng mãi ở đây được, lỡ mà Lộ Hải Vy hay ai về bất ngờ cũng khó để giải thích, Chu Hải Thành đành đi lên tầng về phía phòng của mình.
Nơi này vẫn vậy, đa số những đồ dùng của hắn vẫn ở chỗ cũ. Chu Hải Thành hơi chau mày, tất cả mọi thứ... gần như đều nguyên vẹn, đến cả bụi cũng không có. Suốt bao nhiêu năm như vậy mà Lộ Tường Nguyên vẫn giữ gìn nơi này sao?
Lộ Tường Nguyên chạy đến phòng của Chu Hải Thành, khác với mọi khi, căn phòng hôm nay đã có người xuất hiện ở đó.
Chu Hải Thành không mở đèn trong phòng nên Lộ Tường Nguyên chỉ có thể nương nhờ chút ánh sáng ở ngoài cửa sổ để nhìn được một phần bóng dáng của Chu Hải Thành.
"Sao vẫn chưa tắm, đứng ngẩn ngơ ở đây làm gì? Nhà tớ cũng không có ai cùng size quần áo với cậu nên cậu mặc tạm đồ của Trầm Minh nhé? Tên đó với cậu chắc cũng cùng kích cỡ"
"Trầm Minh ngủ ở đây à?"
Lộ Tường Nguyên không nghe được thái độ trong câu hỏi này của Chu Hải Thành, phòng cũng quá tối để cậu có thể thấy được sắc mặt của người này.
"Ứ, cũng mới đây thôi, cậu ta say quá, trời lại tối, để cậu ta tự lái xe vào lúc đó không ổn lắm nên tớ cho cậu ấy ngủ nhờ một đêm, đồ đã được giặt sạch sẽ rồi, đảm bảo không có mùi rượu bia đâu"
Đột nhiên cổ tay của Lộ Tường Nguyên bị siết chặt, sức lực khiến cậu phải nhăn lại vì đau, bộ đồ trên tay cũng bị rơi xuống.
"Tôi đề nghị cậu sống chung với tôi một khoảng thời gian ngắn, tôi còn đổi với cậu điều kiện, cậu cho Trầm Minh ngủ mà không cần gì sao?"
Khuôn mặt điển trai của Chu Hải Thành phóng to ra trước mắt Lộ Tường Nguyên, nhưng mấu chốt cần bàn luận đâu phải là vẻ đẹp của Chu Hải Thành chứ? Vấn đề ở đây là cậu cảm thấy câu nói của mình vừa rồi rất bình thường, thế mà tại sao qua miệng của hắn lại trở thành một câu chuyện khác vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]