Chu Hải Thành toàn thân ướt sũng, bên tay trái còn có một vết thương rõ nặng, đó là Lộ Tường Nguyên còn chưa nhìn thấy được những vết thương nhỏ còn lại. Trông Chu Hải Thành bây giờ chẳng khác gì một chú chó bị người ta bỏ rơi cả.
"Tôi ngồi đây 5 phút rồi sẽ đi ngay, nhất định sẽ không kéo thêm phiền phức cho nơi này"-Chu Hải Thành không dám đối diện thẳng với ánh mắt của Lộ Tường Nguyên, hắn nhìn cậu trong chốc lát rồi nhanh chóng hạ mắt xuống.
"Cậu là đồ ngốc à? Bị thương đến thế này mà còn muốn đi đâu? Muốn tôi phải nhặt xác cậu ở lề đường sao?"-Lộ
Tường Nguyên tức giận chất vấn.
Rốt cuộc không có cậu ở cạnh, Chu Hải Thành đã thành cái bộ dạng gì thế này?
Dù bị ướt nhưng trên trán của Chu Hải Thành vẫn lấm tấm mồ hôi, dĩ nhiên là vì đau rồi.
"Không muốn đi bệnh viện thì... đi về nhà tớ đi"
Chu Hải Thành bất ngờ nhìn Lộ Tường Nguyên.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Lộ Tường Nguyên thẹn quá hóa giận.
"Cậu còn muốn sao nữa hả? Ít nhất về nhà tớ cũng có đồ mà thay, cậu mà đem một bộ dạng ướt sũng như thế này thì vết thương còn chưa kịp lành đã sốt nằm liệt giường rồi. Với lại, ông chú nhà này đáng sợ lắm đó, đợi chú đó mà về thấy được cậu thì nhất định sẽ bị ném thẳng ra đường cho mà xem"
Chu Hải Thành cúi đầu, vẫn duy trì trạng thái đã nghe, không muốn trả lời.
Lộ Tường Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-cuu-roi-ke-thu/3738824/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.