🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Những ngày sau đó Lộ Tường Nguyên thật sự bận đến mức không thể gặp mặt được bất kì ai, đến cả Lộ Hải Vy cố tình đến công ty cũng chẳng thế thấy nổi cái bóng của em mình.

"Cái thằng này muốn chết à? Ăn không biết có nổi một bữa nữa hay không mà cứ bận bận!"-Lộ Hải Vy sau nhiều ngày không thấy Lộ Tường Nguyên thì đã trực tiếp bùng nổ.

"Những việc kinh doanh như vậy thật sự rất bận mà chị, với lại công việc của cậu ấy dạo này gặp khá nhiều trục trặc nên cần nhiều thời gian để xử lí"-Trầm Minh đành đứng ra nói giúp cho Lộ Tường Nguyên.

Nghĩ lại vẫn là em trai của mình cố gắng giữ gia sản cho Lộ gia nên cô cũng bớt đi sự tức giận nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.

"Thằng nhóc đó đã làm việc thì không biết chăm lo cho bản thân thôi, chỉ sợ nó bệnh ra đó vẫn phải gồng đi chăm cái công ty này"

"Em sẽ cố gắng khuyên cậu ấy, chị cứ yên tâm"

"À, chị có nghe nói Chu Hải Thành và người thừa kế của Vương thị? Chuyện đó là thật sao? Chị định khi nào gặp

Lộ Tường Nguyên thì hỏi cho ra lẽ, ba mẹ chị thấy tin tức cũng sốc lắm"-Lộ Hải Vy vừa nhớ ra liền hỏi Trầm Minh

ngay.

Trầm Minh khó xử nhìn Lộ Hải Vy, đang tính giải thích như thế nào thì Lộ Tường Nguyên từ thang máy đi ra.

Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi như muốn ngất của Lộ Tường Nguyên, bao nhiêu câu chửi lên đến miệng đều bị Lộ Hải Vy nuốt xuống.



"Trời ơi! Lộ Tường Nguyên! Em có biết bây giờ em với thây ma đội mồ sống dậy không khác gì nhau không hả?"-

Lộ Hải Vy vội chạy đến trước mặt Lộ Tường Nguyên, không ngừng thương xót cho em mình.

Thấy rõ được người đến là Lộ Hải Vy, Lộ Tường Nguyên rất không hài lòng nhìn sang Trầm Minh đang đứng ở phía sau.

Trầm Minh cũng chỉ có thể bất lực cười với Lộ Tường Nguyên.

Nhưng hai người chưa nói được bao nhiêu câu với Lộ Tường Nguyên thì cậu đã phải rời đi để tiếp tục họp rồi.

Nếu phải nói thì Trầm Minh cảm thấy Lộ Tường Nguyên bây giờ thảm đến mức không biết dùng từ nào để miêu tả nữa. Dù biết là vậy nhưng tâm trạng của Trầm Minh cũng không khác gì so với Lộ Hải Vy, nhìn thấy được vấn đề nhưng chẳng biết làm sao để giải quyết được nó.

Lộ Tường Nguyên vẫn có chút thắc mắc là công ty cậu quả thật đang khá khủng hoảng vì Chu Hải Thành, điều đặc biệt ở đây là không có ai ngoài hắn dám động tay động chân đến kế hoạch của công ty cậu. Mà mặc kệ đi, ai rảnh đầu mà phân tích sâu như vậy làm gì, một mình Chu Hải Thành thôi Lộ Tường Nguyên đã suy nghĩ muốn hói đầu rồi.

Tối hôm đó, đây là một trong những lần hiếm hoi Trầm Minh phải đi ăn với đối tác, cũng phải thôi, thời gian vui chơi cùng với bóng rổ của Trầm Minh sắp kết thúc rồi nên bây giờ phải thực hiện lời hứa làm một người con vâng lời thôi.

Phải nói là Lộ Tường Nguyên hay Trầm Minh đều có duyên với Chu Hải Thành, Trầm Minh vừa kết thúc bữa ăn đã nhìn thấy Chu Hải Thành ở dưới sảnh.

Vừa xác định được mục tiêu, Trầm Minh đã ba chân bốn cằng chạy xuống chỗ của hắn.

"Chu Hải Thành! Đứng lại đó!"

Chu Hải Thành thở dài, không cần quay lại cũng biết giọng nói này là của ai rồi.



Còn Đoàn Hiểu Trình vừa nhìn thấy Trầm Minh chạy tới với vận tốc ánh sánh liền cảm thấy chột dạ, cậu là thư kí riêng của Chu Hải Thành nên biết những hành động của sếp mình dạo gần đây rất là... không tốt nên dù gặp Lộ Tường Nguyên hay Trầm Minh bây giờ thì cậu nhóc cũng đều cảm thấy lòng trắc ẩn của bản thân đang bị sỉ vả vậy.

Trầm Minh thật sự rất muốn chạy tới túm lấy cái tên này đánh cho một trận nhưng mới chỉ cách người nào đó có hai mét đã bị vệ sĩ chặn lại, nhìn đến những người này rất giống với bọn người đã bắt Chu Hải Thành đi vào mười năm trước thì Trầm Minh chẳng dám tiến thêm nữa.

Chu Hải Thành hơi cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay.

"Cho cậu năm phút"

Đoàn Hiểu Trình lo lắng lùi xuống phía sau lưng Chu Hải Thành, anh Trầm Minh vừa mới nghe câu đó khuôn mặt đã như muốn giết người rồi kìa, đảm bảo bây giờ mà không có vệ sĩ thì nhất định anh ấy sẽ lao tới giết anh Chu mất!

Đoàn Hiểu Trình âm thầm thắp một nén nhang cho cả hai.

"Chu Hải Thành, cậu đang làm cái quái gì vậy hả? Rốt cuộc cậu xem Lộ Tường Nguyên là cái gì vậy hả? Vì cái tên chết tiết nhà cậu mà Lộ Tường Nguyên không biết ăn được một bữa cơm hay không nữa, cậu ấy hằng ngày phải uống rượu thay nước, cậu thấy như vậy là hài lòng lắm đúng không? Cậu cứ tiếp tục như vậy thì cứ chờ ngày gặp lại Lộ Tường Nguyên ở lễ tang đi!"

Đoàn Hiểu Trình nghe vậy thì vô cùng hốt hoảng, trời ơi, tại sao anh Trầm Minh lại nói huỵch toẹt ra như vậy chứ?

Mà đã nói thì thôi còn lại nói ở chỗ công cộng này, để bọn nhà báo mà biết được thì người khổ là những thư kí như cậu nè!

Lời nói của Trầm Minh có vẻ như đã phần nào tác động được tới Chu Hải Thành, chân mày hắn khẽ chau lại.

"Cậu quan tâm như vậy, là thích Lộ Tường Nguyên sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.