🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lộ Tường Nguyêng mang một bụng tức tối đi xuống tầng thì có một chiếc xe đã dừng ngay trước mặt cậu. Lộ Tường Nguyên còn đang suy nghĩ sao hôm nay tài xế lại đi xe gì lạ như vậy, đến khi cửa kính xe hạ xuống, cậu mới thấy được khuôn mặt của Trầm Minh.

"Sao mặt mày bí xị vậy? Lên xe đi"-Trầm Minh thấy Lộ Tường Nguyên còn ngẩn người thì liền lên tiếng.

"Nói chuyện không tốt sao?"

Nghe Trầm Minh hỏi như vậy, nỗi bực dọc trong lòng đã thay bằng sự phiền lòng, nói thẳng ra thì vẫn là đàm phán không thành công thôi..

Nhìn thấy Lộ Tường Nguyên như vậy, Trầm Minh rất muốn xoa đầu trấn an bạn mình nhưng nơi này không được đỗ xe quá lâu nên đành phải đi thôi.

"Sắp tới chắc cậu sẽ khó thấy tớ đấy, tớ phải tự xoay sở vốn cho dự án lần này thôi"-Lộ Tường Nguyên thở dài.

Đây là lần đầu tiên Trầm Minh thấy Lộ Tường Nguyên bất lực đến như vậy, mọi chuyện với cậu ấy dường như lúc nào cũng có thể giải quyết được nhưng lần này chắc hẳn là khó khăn thật rồi.

"Cậu nói gì vậy Lộ Tường Nguyên? Cậu vừa về nước chưa lâu, tớ còn chưa gặp cậu quá được năm ngày đó biết không hả? Bây giờ cậu còn nói bản thân sẽ còn bận rộn hơn nữa thì tớ biết tâm sự với ai đây?"- Trầm Minh không ngừng phàn nàn.

Lộ Tường Nguyên cũng chỉ cười trừ, không nói gì cả. Cậu cũng khổ tâm lắm chứ, tính cách của Chu Hải Thành từ kiếp trước đến nay vốn tệ, nhưng cậu cũng chưa bao giờ trách móc gì đến Chu Hải Thành cả, bản thân chính mình gây ra được thì phải có gan chịu được chỉ tiếc là chút thời gian bù đắp đó vẫn không khiến Chu Hải Thành kha hơn thôi.

Chu Hải Thành, cậu muốn chơi với ông đây chứ gì, ông đây sống chết với cậu tiếp!

Trầm Minh nhìn Lộ Tường Nguyên phiền muộn như vậy cũng rất lo lắng, chỉ trách bản thân mình làm bạn cũng quá vô dụng đi, chẳng có gì đế cậu ấy dựa vào cả



Nghĩ đến người duy nhất có thể giúp Lộ Tường Nguyên vào lúc này thì Trầm Minh cũng chỉ nghĩ đến Chu Hải

Thành thôi.

Nhắc đến Chu Hải Thành, Trầm Minh liền cảm thấy đau đầu. Đúng là thời gian có thể khiến người khác thay đổi mà, chỉ mười năm thôi, Chu Hải Thành bây giờ đã thay đổi nhanh đến mức cả hai đều không nhận ra được. Thế nhưng, không biết Lộ Tường Nguyên có để ý đến không nhưng người đứng ngoài cuộc như Trầm Minh lại thấy rất rõ. Đó là ánh mắt của Chu Hải Thành khi nhìn Lộ Tường Nguyên rất kì quái, Trầm Minh cũng không biết lí giải ánh mắt đó như thế nào, vừa mang sát ý mà cũng có... tình cảm.

"Cậu để ý đến Chu Hải Thành một chút"

"Hả?"-Lộ Tường Nguyên không hiểu lắm nhìn Trầm Minh.

"Ý tớ là... tớ thấy Chu Hải Thành rất kì quái, nên tránh tiếp xúc thì hơn"

Lộ Tường Nguyên nghe vậy chỉ cười trừ, muộn rồi, hai bọn tớ gắn với nhau còn chắc hơn cả keo con chó nữa, khéo đến đời con đời cháu còn đấu với nhau nữa cơ.

"Thôi bỏ đi, mà sao hôm nay lại có nhã hứng đi đón tớ thế? Cậu định giành việc lái xe của tài xế nhà tớ à? Đối với người quen làm tớ cũng không tăng lương đâu"-Lộ Tường Nguyên mỉm cười, cố gắng pha trò để át đi không khí căng thẳng bên trong xe.

"Hừ, tớ cũng không thèm cậu bố thí lương cho tớ, chẳng qua là tớ lo cho cậu thôi, ai biết được cậu suy sụp quá tớ lại phải ra chân cầu hốt xác cậu nữa"

Lộ Tường Nguyên bật cười, cậu cảm thấy mình thật may mắn khi ở hai kiếp người đều có một người đủ để tin tưởng như Trầm Minh. Cậu cũng chẳng biết sau khi bản thân chết Trầm Minh sẽ ra sao, căn bản là bản thân mình hẹo trước rồi mà chắc hẳn Trầm Minh cũng đã phải rất chật vật với Chu Hải Thành.



"Yên tâm đi, cậu chưa chết thì tớ cũng không chết được đâu"

Nghĩ lại thì Chu Hải Thành cũng đáng thương thật nhỉ? Dù có sống lại như cậu thì bên cạnh không có ai ngoài

Đoàn Hiểu Trình, so với tất cả những mối quan hệ khác thì Lộ Tường Nguyên thấy được cậu nhóc đó là người duy nhất được tiếp xúc gần với Chu Hải Thành rồi, hơn nữa còn chịu được cái nết trời ơi đất hỡi của hắn ta nữa.

Ý thức được bản thân đang bất giác nghĩ đến Chu Hải Thành, Lộ Tường Nguyên liền cảm thấy bất lực, đúng là chẳng thể nào ghét cậu nổi mà Chu Hải Thành...

Không có Lộ Tường Nguyên, Chu Hải Thành cũng không còn cảm giác muốn ăn nữa, trực tiếp gói mang về toàn bộ, vừa đi đến cửa thang máy để đi xuống hầm giữ xe thì Chu Hải Thành bất ngờ nhận được tin nhắn của Đoàn Hiểu Trình.

Đoàn Hiếu Trình: [Anh xem em thấy được gì nè.]

Đoàn Hiểu Trình: gửi hình ảnh

Chu Hải Thành chau mày nhấp vào tin nhắn. Hình ảnh mà Đoàn Hiểu Trình gửi là của Trầm Minh với Lộ Tường Nguyên được chụp lúc Trầm Minh đang mở cửa xe cho Lộ Tường Nguyên đi vào.

Trước đó, Chu Hải Thành đã dặn dò Đoàn Hiểu Trình chú ý đến những hoạt động của Lộ Tường Nguyên nên cậu nhóc đứng trước sảnh ăn vặt thì vô tình chụp được bức ảnh này.

Chu Hải Thành nhìn sơ qua rồi cười nhạt, sau đó cất điện thoại vào túi.

"Trầm Minh à, cậu giấu kĩ thật đó"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.