🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Con mẹ nó chứ... chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tên kia có phải là Chu Hải Thành chúng ta từng quen không?" -

Trầm Minh nhìn chăm chăm Chu Hải Thành đang hòa vào dòng người.

"Ữ, là Chu Hải Thành"

Còn có phải là người chúng ta từng quen hay không thì cũng chẳng biết được.

"Cậu ta là người thừa kế của Vương thị? Chuyện cổ tích à? Còn cái gì khó xảy ra hơn được không?"-Trầm Minh vẫn chưa thể nào tin vào chuyện trước mắt.

"Dù cậu có cảm thấy khó tin như thế nào thì nó vẫn là sự thật thôi, cậu ấy bây giờ đã ở địa vị khác rồi"

Trầm Minh nghe vậy thì có chút khó xử, nhất thời không biết chính mình sẽ phải đối mặt với Chu Hải Thành như thế nào.

Cuối bữa tiệc, Lộ Tường Nguyên nhờ Trầm Minh đưa Hàn Vĩnh Nghi về, còn mình thì đi tới phòng chờ dành riêng cho khách mời để gặp Chu Hải Thành

Căn phòng này nói rộng thì cũng không rộng lắm nhưng rất đầy đủ tiện nghi, đủ hài lòng đối với những khách mời khó tính.

Lộ Tường Nguyên vừa bước vào đã thấy Chu Hải Thành đứng quay lưng về phía cậu, chẳng biết Chu Hải Thành đã đến đây từ lúc nào nhưng nhìn điếu thuốc trên tay hắn thì có lẽ cũng đứng được vài phút rồi.

Vừa nghe thấy có động tĩnh phía sau, Chu Hải Thành đã quay lại ngay, nhìn thấy là Lộ Tường Nguyên, hắn bất giác nở nụ cười.

"Cậu hút thuốc khi nào vậy?"

Chu Hải Thành ném mẩu thuốc còn dư vào thùng rác gần đó, vì cửa ban công đang mở nên căn phòng cũng không quá ám mùi.



"Cũng lâu rồi, hút để giảm căng thẳng ấy mà"

"Hạn chế một chút, mấy thứ này cũng chẳng có tốt gì đâu"

Ở kiếp trước, cậu cũng thấy Chu Hải Thành hút thuốc vài lần nhưng lần này dù sao cũng từng có khoảng thời gian sống chung được tính là vui vẻ nên Lộ Tường Nguyên muốn nhắc nhở một chút.

Chu Hải Thành nhìn Lộ Tường Nguyên một lúc lâu, nhìn đến mức cậu trở nên hoang mang, không biết bản thân đã nói sai cái gì. Thế nhưng ánh mắt của Chu Hải Thành cũng rất lạ, cậu không thấy được sự trùng khớp với kiếp trước nhưng chẳng phải là của Chu Hải Thành khi xưa.

Cứ có cảm giác như... Chu Hải Thành đang mâu thuẫn sao?

"Cậu trở nên quan tâm tôi từ lúc nào vậy?

"Hả?"-Lộ Tường Nguyên nghe được chữ đầu với chữ cuối rồi không thể nghe thêm được gì, căn bản là do Chu Hải Thành nói quá nhỏ.

Chu Hải Thành không trả lời mà đột nhiên lại bật cười, khóe miệng Lộ Tường Nguyên giật giật, âm thầm giơ ngón giữa trong lòng. Nhưng mà dù sao tên điên này mà cười thì cũng đỡ căng thẳng hơn một chút với lại đẹp mắt nữa.

"Kết quả hôm nay, cậu không thấy có gì lạ sao?"

"Có gì lạ? Không lẽ cậu nghi ngờ tớ ăn hối lộ sao?"-Lộ Tường Nguyên mỉm cười nhưng trong lòng đã sớm lạnh lẽo, có cần hỏi đúng trọng tâm như vậy không hả?

"Không phải kết quả của cậu mà là kết quả của tớ, cậu đã sớm biết có chuyện kì lạ phải không?"

Chân mày của Lộ Tường Nguyên hơi chau lại, cái tên điên này, miệng thì vẫn cười mà không khí đã lạnh như băng rồi.

"Ý cậu là gì?"



Đột nhiên Chu Hải Thành tiến tới chỗ Lộ Tường Nguyên, Lộ Tường Nguyên hơi giật mình lùi ra sau, lùi đến khi phía sau là tường rồi thì người nào đó cũng ở trước mắt.

Nè nè nè, gần quá rồi đó nha, tính làm gì ông đây vậy hả?

Khoảng cách giữa cả hai gần đến mức Lộ Tường Nguyên có thể ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên áo của Chu Hải Thành.

"Lộ Tường Nguyên, cậu biết rõ tớ đang hỏi cậu cái gì mà? Tất cả mọi chuyện cậu đã biết trước rồi đúng không?

Giống như. được trải qua lần nữa vậy"

Lần này thì Lộ Tường Nguyên không thể nào trốn tránh được nữa rồi, nói như vậy chẳng khác nào tên này cũng giống cậu, hắn ta... cũng sống lại sao?

Thấy sắc mặt của Lộ Tường Nguyên ngày càng khác lạ, nụ cười của Chu Hải Thành càng sâu hơn.

Lộ Tường Nguyên không muốn trả lời, càng không muốn tiếp tục tham gia câu chuyện này, lỡ nói sai gì đó tên này điên lên xiên luôn cả mình thì sao.

Thấy Lộ Tường Nguyên bắt đầu lảng tránh, Chu Hải Thành nắm lấy cằm của cậu ép Lộ Tường Nguyên phải nhìn mình, vì chiều cao chênh lệch còn đứng gần như vậy nên cậu phải hơi ngẩng đầu lên mới nhìn được vào mắt của

Chu Hải Thành.

"Tôi cứ suy nghĩ rốt cuộc lí do vì sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy cho đến khi tôi nhớ đến điều kiện mà cậu đã nói với tôi, cậu sớm biết được kết quả tôi sẽ trả thù cậu nên mới cố gắng như vậy đúng không?"

"Tùy cậu muốn suy nghĩ như thế nào, nếu cậu đã giống tớ như vậy thì nên nhớ là mọi ân oán chúng ta đã trả hết từ kiếp trước rồi, chẳng phải ngẫu nhiên mà lúc đầu tớ đưa ra điều kiện là sau khi tốt nghiệp chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa, Chu Hải Thành à, thù cậu cũng trả được, tôi cũng nhận được đủ rồi nên tốt nhất buông tha cho cuộc sống của nhau đi"

Đến bây giờ Lộ Tường Nguyên mới có thể xác định một cách chắc chắn là Chu Hải Thành đang đứng trước mặt cậu bây giờ đã chẳng còn là Chu Hải Thành luôn quấn lấy mình như xưa nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.