🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giờ ra về, cả ba người đến chỗ hẹn trước, phải một lúc sau Chu Diệp mới vội vội vàng vàng chạy đến.

"Em xin lỗi, lớp em ra trễ so với giờ ra về một chút, đã để các anh phải chờ rồi"

Chu Diệp vừa thở dốc vừa nói, khuôn mặt vì chạy vội đến mà ửng đỏ hết cả lên, nếu như những nam sinh bình thường thì Chu Diệp đối với họ rất đáng yêu, nhưng tiếc là... cả ba tên này không 'bình thường'.

"Được rồi, chắc em cũng không muốn phí mất 10 phút vô ích đâu nhỉ?"-Lộ Tường Nguyên chờ Chu Diệp đứng nghỉ một chút rồi mới nói.

Chu Diệp gật gật đầu, vội đi theo Lộ Tường Nguyên đến một chỗ xa hơn để nói chuyện.

Trầm Minh và Chu Hải Thành vẫn có thể thấy được hai người họ, chỉ là không thể nghe được hai người nói gì thôi.

Trầm Minh nhàm chán ngồi xuống bậc thềm gần đó, nhìn qua Chu Hải Thành đang rất chăm chú nhìn Lộ Tường Nguyên và Chu Diệp.

"Chu Hải Thành này, cậu có nhìn thêm nhiều hơn thì cũng không có mọc ra thêm một người nào nữa đâu"

Thấy Chu Hải Thành nghiêm túc như vậy, Trâm Minh nhìn cũng có chút sợ chứ đừng nói gì đến đối tượng đang bị nhìn là Chu Diệp.

Chu Hải Thành khó chịu quay sang Trầm Minh, đúng là có chú ý nghiêm túc như thế nào thì cũng không thể đọc được khẩu hình miệng của ai cả, mạng xã hội đúng là lừa đảo mà!

"Em cũng không vòng vo để làm tốn thời gian của anh, em muốn được hỏi thêm thông tin của anh Chu Hải Thành"

Nghe vậy, Lộ Tường Nguyên khó hiểu nhìn Chu Diệp, hỏi Chu Hải Thành thì tìm ông đây làm gì?



Không đợi Lộ Tường Nguyên chất vấn, Chu Diệp đã vội nói.

"Thú thật với anh là em đã điều tra về thông tin của anh Chu Hải Thành, em điều tra như vậy vì em thấy ngoại hình của anh Chu Hải Thành rất giống chú của em, em điều tra chưa ra về cha của anh ấy thì thông tin lại được chuyển sang Lộ gia, em muốn... hỏi thêm về chuyện này"

Lộ Tường Nguyên nghe vậy thì cười thầm trong lòng. Cô nhóc đứng trước mặt cậu chính là em họ trên danh nghĩa của Chu Hải Thành, người chú mà Chu Diệp nói không ai khác là cha của hắn.

Lộ Tường Nguyên vẫn nhìn Chu Diệp, nhưng đầu lại đang suy nghĩ một vấn đề khác, sau khi nghĩ được một lúc, cậu mới quyết định nói.

"Chu Hải Thành là anh em họ hàng xa của anh, cha của Chu Hải Thành là người khá là ăn chơi, nặn ra được kết quả rồi thì lại vướng vào tù tội, dù sao cũng là cốt nhục của Lộ gia, anh phải đứng ra để giải quyết vấn đề nhức nhối này tránh cho cánh nhà báo lại được dịp tung tin"

Chu Diệp nghe Lộ Tường Nguyên giải thích như vậy có chút thất vọng, rõ ràng cô cảm thấy Chu Hải Thành vô cùng giống chú của mình, từng đường nét đều như đúc từ một khuôn vậy, chú ấy tới bây giờ cũng chẳng muốn lấy ai, không có một đứa con nào nên Chu Diệp mới cất công hỏi Lộ Tường Nguyên cho ra lẽ như vậy.

"Anh chỉ nói vậy cho em thôi, đừng nhiều chuyện đi nói với ai nhé, anh không muốn có người bàn tán về Chu Hải Thành"

Nhìn thấy nụ cười của Lộ Tường Nguyên, Chu Diệp có chút sợ hãi. Dù chú của cô rất thương yêu cô, cũng có địa vị rất ổn định trong giới kinh doanh nhưng không vì vậy mà Chu Diệp lại muốn ương ngạnh với những người như Lộ Tường Nguyên.

"Vâng, em cảm ơn anh đã dành thời gian cho em, có lẽ em nhần nhầm người rồi"-Chu Diệp cúi đầu tạm biệt Lộ Tường Nguyên rồi đi ngay, cô cũng chẳng muốn bản thân bị để ý quá nhiều.

Nhìn chú cô cũng đủ biết giới kinh doanh đáng sợ đến mức nào rồi.

Thấy Chu Diệp rời đi, tâm trạng của Lộ Tường Nguyên hơi chùn xuống. Nếu lúc nãy cậu nói thật với con nhóc này thì chắc chắn chỉ trong đêm nay thôi, Chu Hải Thành sẽ được trở về nhà, nhưng cậu lại không chọn cách đó. Quả thật, Lộ Tường Nguyên sợ rằng Chu Hải Thành đi rồi sẽ thay đối, sẽ không còn là Chu Hải Thành như bây giờ nữa, nhưng một phần cũng là vì... cậu không nỡ để Chu Hải Thành rời đi.

"Lộ Tường Nguyên, em ấy đi rồi sao cậu còn đứng ở đây?"-Chu Hải Thành đi tới vỗ vai Lộ Tường Nguyên.

Lộ Tường Nguyên hơi giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, vừa thấy được Chu Hải Thành thì những suy nghĩ ấy lại biến mất tăm.



Chu Hải Thành bất ngờ nhìn Lộ Tường Nguyên lao vào lòng mình, hắn không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng theo phản xạ cũng ôm lại cậu.

"Chu Hải Thành, xin lỗi cậu"

"Cậu nói gì vậy?"-Chu Hải Thành lo lắng hỏi.

Xin lỗi vì đã ích kỉ giữ cậu lại.

Nhưng lời này Lộ Tường Nguyên không nói, chỉ nhìn Chu Hải Thành rồi mỉm cười.

Cậu thích Chu Hải Thành như vậy, hắn đi rồi thì còn ai ở cạnh cậu chứ?

"Xì, nhìn ngứa hết cả mắt, ôm ôm ấp ấp, đi về dùm cái đi"-Trầm Minh khó chịu đi đến tách cả hai người ra.

Dù không còn ôm nhưng tay Chu Hải Thành vẫn giữ chặt lấy tay của Lộ Tường Nguyên.

"Em ấy nói điều gì khiến cậu không vui sao?" -Chu Hải Thành hơi cúi người hỏi nhỏ.

Lộ Tường Nguyên lắc đầu.

"Không có, chỉ là vài vấn đề râu ria thôi, về nhà đi, tớ đói rồi"

Nghe đến về nhà, Chu Hải Thành lại bất giác mỉm cười, hóá ra cái gọi là nhà nó là như thế này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.