Tiểu Khiết tuy hơi ngạc nhiên,nhưng cũng xoay người lại ôm chầm lấy Minh Trường. Tiểu Khiết khẽ dụi vào lòng Minh Trường,thoả mãn ngửi mùi pheromone rất quen thuộc trên người Minh Trường. Minh Trường nhìn xuống chỉ thấy đỉnh đầu của cậu, vài chỏm tóc để tự do, loạn xạ nhưng trong mắt Minh Trường thì nó lại rất dễ thương.
Nồi cá bốc khói nghi ngút nhưng hình như chủ nhân của nồi cá lại không để tâm đến nó gì lắm. Nồi cá bị tắt đi một cách lạnh lùng. Minh Trường ôm chầm lấy Tiểu Khiết bế cậu đi lên phòng của anh. Minh Trường từ từ đặt Tiểu Khiết xuống giường, rồi vùi mình vào cổ đối phương thoả mãn hít hà mùi tuyết nhẹ nhàng mát lạnh trên người cậu. Thực sự mùi tuyết nhè nhẹ trên người của Tiểu Khiết như một liều thuốc an thần, chữa lành mọi vết thương lòng của Minh Trường. Tiểu Khiết thấy Minh Trường như vậy chỉ khẽ cười nhéo nhẹ cánh mũi:
'Anh không muốn ăn cơm sao. Vừa đi công tác về lại muốn ngủ luôn hả. Không ăn gì mà đã đi ngủ luôn sẽ bị đau dạ dày đó'
Thấy Tiểu Khiết yêu thương , chăm sóc , quan tâm mình như vậy còn hơn cả người mẹ đã sinh ra mình làm tim Minh Trường dâng lên vài đợt cảm xúc. Cả hai không nói gì chỉ lặng lẽ ôm đối phương rồi ngủ thiếp đi. Minh Trường ôm chặt lấy Tiểu Khiết sợ rằng nếu bản thân buông tay thì nhất định sẽ mất cậu, anh không muốn mất đi người này- người quan trọng nhất trong lòng anh.
Khi hai người tỉnh dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-abo-yeu-em-suot-kiep/3749078/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.