Tần Phong trơ mắt nhìn Lâm Mặc Bạch ngồi trên xe đạp, dùng tốc độ nhanh lao ra ngoài, bên cạnh cậu không còn một bóng người.
"Lâm Mặc Bạch, Nguyễn Tình đi rồi, sao cậu cũng đi luôn? Chẳng lẽ cậu muốn để tôi một mình đi gặp Giang Mạt Nhiên sao?"
Tần Phong tức giận hét về hướng phía bóng dáng của Lâm Mặc Bạch, nhưng Lâm Mặc Bạch đối với lời này mắt điếc tai ngơ, không thèm quay đầu nhìn một cái, hai chân gắng sức, tốc độ xe đi về phía trước càng lúc càng nhanh.
Anh đi nhanh, một cơn gió thổi mạnh lên người Lâm Mặc Bạch, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thổi tan máu nóng đang chảy khắp cơ thể anh.
Lúc Nguyễn Tình ngồi ghế sau của anh, tuy rằng giữa hai người cách một khoảng ngắn, nhưng anh vẫn có thể ngửi được hơi thở nhàn nhạt trên người Nguyễn Tình, rất thoải mái sạch sẽ, xen lẫn mùi sữa, lại giống mùi phấn rôm của trẻ em và mùi hoa nhàn nhạt.
Lâm Mặc Bạch không rõ đó là mùi gì, nhưng nó lại làm anh lưu luyến si mê, không cầm lòng được thở gấp.
Từ lúc đó, vật phía dưới bắt đầu có dấu hiệu ngẩng đầu, càng không nói tới lúc dẫm lên bàn đạp, hai bên đùi không ngừng một trên một dưới cọ xát, phải nhẫn nhịn vô cùng vất vả.
Khó khăn lắm mới tới được nơi cần đến, vốn tưởng rằng có thể nhẹ nhàng hơn một chút, không nghĩ tới thiếu chút nữa thì bị phá vỡ công sức.
Lúc anh đỡ được Nguyễn Tình, anh không chỉ ngửi thấy hương vị ngọt ngào gây nghiện, còn cảm thấy vật phía sau lưng mềm mại, giống như hai viên kẹo bông gòn vừa lớn vừa mềm, đột nhiên bị ép xuống, thân thể di chuyển, có thể cảm giác được hai luồng mềm mại đung đưa.
Đầy đặn, mềm mại, có thể cảm nhận được hình dạng đầu vú.
Trong giây phút kia, cảm giác như có người châm lửa trong cơ thể Lâm Mặc Bạch, làm anh miệng đắng lưỡi khô, chỗ đũng quần đồng phục màu đen quái dị phồng lên.
Nếu không phải Nguyễn Tình chạy nhanh, bằng không người xấu mặt sẽ biến thành anh.
***
Về đến nhà, Lâm Mặc Bạch lấy lý do học tập khóa cửa phòng lại, mặc kệ tiếng hỏi thăm của ba mẹ.
Anh ngồi ngay ngắn vào bàn học, trước mặt không phải bài thi, mà là di động của anh.
Vẻ mặt Lâm Mặc Bạch trầm mặc, xem lại những bức ảnh từ đầu đến cuối, tỉ mỉ nhìn một lần, cũng không phải bởi vì dục vọng, mà giống như đang nghiên cứu học thuật hơn, dùng loại thái độ nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Cuối cùng, màn hình di động dừng trên dòng chữ...
【 Anh hy vọng em là ai? 】
Những lời này từng làm Lâm Mặc Bạch xôn xao, rồi lại bị anh ép xuống, anh cho rằng bản thân sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, nhưng mà có một số việc lại không chịu khống chế của lý trí.
Đêm qua lúc anh dùng ảnh chụp mới thủ dâm, trong đầu hiện lên một bóng dáng của người con gái, phần lưng của cô trắng như tuyết, thắt lưng uốn lượn, để lộ hai vòng xoáy thật sâu...
Anh vô ý thức ảo tưởng, lại bị lời nói của Tần Phong đánh thức.
Cô gái có xoáy ở eo, là Nguyễn Tình.
Lâm Mặc Bạch không nhớ rõ mình chú ý tới Nguyễn Tình từ lúc nào, có lẽ là do lần té ngã nọ, vừa lúc khiến cô lộ ra bên hông trắng tuyết. Hoặc là sớm hơn lúc đó, bằng không dựa tính cách của anh, làm sao có thể đặt ánh mắt dư thừa lên một người không quan trọng.
Anh chưa bao giờ đối mặt với thứ tình cảm mới chớm nở này, nhưng chính nó lại làm anh trở nên kỳ quái.
Ở bãi đỗ xe trong trường học, tưởng tượng Nguyễn Tình ngồi sau xe Tần Phong, thậm chí có thể sẽ vươn tay ôm eo Tần Phong, điều này khiến anh vô cùng không thoải mái, trong lồng ngực cuộn trào cơn tức giận.
Dưới cơn tức giận, trong đầu Lâm Mặc Bạch chỉ có một ý niệm, người con gái chụp ảnh ngày hôm đó là Nguyễn Tình.
Vì xác nhận điều này, anh thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn giống mọi lần.
Anh lừa Nguyễn Tình.
Phản ứng của Nguyễn Tình đã giúp anh xác nhận.
Người con gái gửi ảnh dâm đãng quyến rũ anh suốt một tuần qua, chính xác là Nguyễn Tình!
Nguyễn Tình ở lớp không tính là người hấp dẫn sự chú ý của người khác, thành tích bình thường, hàng ngày không nói quá nhiều, nhưng vì tính cách hoà đồng, nói chuyện mềm mại nên nhân duyên không tồi. Nhưng từ lúc bắt đầu học kỳ I lớp 12, Nguyễn Tình trổ mã xinh đẹp, da trắng mặt đẹp, ngũ quan tinh xảo, trước lồi sau vểnh, ngẫu nhiên sẽ lộ ra vũ mị của cô gái nhỏ, lúc này mới có nhiều ánh mắt chú ý trên người cô.
Ngay cả tên nhóc Tần Phong này, cũng thường dùng ánh mắt như con sói đói nhìn Nguyễn Tình.
Mỗi lần như thế, Lâm Mặc Bạch luôn nghiêng mình tránh đi, hoặc là chuyên chú vào bài tập khó.
Bởi vì anh tâm cao khí ngạo, không tin bản thân sẽ vì một người con gái mà dao động, anh không ngừng kháng cự.
Cho đến khi những ảnh chụp mang theo bóng dáng của Nguyễn Tình thổi bùng lên ngọn lửa dục vọng áp dưới đáy lòng suốt những năm qua.
Lần này, mặc kệ anh kháng cự như thế nào cũng vô ích.
Sau một lúc Lâm Mặc Bạch nghiêm túc phân tích, dương vật anh cứng đến phát đau, cũng nhận rõ tình cảm và dục vọng của mình.
Anh cúi đầu cầm di động, trên khuôn mặt lạnh lùng, chậm rãi hiện lên một nụ cười xấu xa.
Ngón tay thon dài khiến Nguyễn Tình si mê, bay nhảy trên bàn phím, lần đầu tiên trả lời tin nhắn cho số điện thoại bên kia.
【 Chụp vú của cậu, lẳng lơ lên cho tôi xem. 】
Quyền chủ động khiêu khích lần này hẳn là nằm trong tay anh. ——
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]