Mối quan hệ giữa cô và anh càng ngày càng xa cách, chính là do mẹ cô nhúng tay vào, vì nghe mẹ nói nên cô mới cố gắng nhẫn nhịn không liên lạc với anh. Tuy cô bỏ lỡ kỳ thi đại học nhưng may mắn thay, có một trường nhìn thấy thành tích của cô mới đặc cách cho cô cơ hội thi lại.
Sau đó, cô đổi số điện thoại ngay cả chiếc điện thoại dùng đã lâu cũng thay mới, đem tất cả nỗi ấm ức nuốt vào lòng, ngoan ngoãn nghe lời mẹ cô đã dặn trước đó.
Cha mẹ cô ly hôn từ khi cô còn nhỏ, cô là do chính tay mẹ nuôi lớn nên mọi chuyện đều nghe theo mẹ, Kỷ Thừa nhớ đến câu chửi thề mà anh vô ý thốt ra, chẳng trách lúc đó cô phản ứng dữ dội như vậy.
Cô đơn thuần, trong sáng như một tờ giấy trắng, ngây thơ sống trong thế giới của mình, không kết giao với ai. Cô biết đâu là tốt, đâu là xấu cho nên cô không học đánh nhau, càng không học mắng người.
Kỷ Thừa đi làm, buổi trưa anh sẽ về đúng giờ, khi cô thức dậy thấy trên đầu giường khá nhiều sách do anh chuẩn bị, anh cũng không để nước sợ cô uống rồi sẽ muốn đi WC vì chỉ anh mới có chìa khóa để mở chiếc còng đó.
Như một con heo bị giam cầm trong chuồng, cô đem người mình cuộn tròn lại nằm đếm ngược thời gian anh về, một giờ, nửa giờ, mười phút.
Mỗi giây trôi qua chính là sự giày vò, cả thế giới chỉ có mình cô một mình, thật muốn khóc!
Cô nhắm mắt cố kìm nước mắt lại, không biết bao lâu rồi bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, tim cô đập thình thịch, chui đầu ra khỏi chăn, mắt sáng rực nhìn anh từ của nhà đi vào, trên tay đang cầm các loại rau, trái cây cô yêu thích .
Kỷ Thừa nhìn thấy vẻ mặt này của cô, anh khẽ cười, thay giày rồi đi về phía cô.
"Em có đọc sách chưa?"
"Chưa đọc."
"Hả? Sao không đọc, mấy quyển này không hay sao?"
Anh cất đồ chui vào chăn bông nằm, bàn tay anh rất ấm áp, cô cái gì cũng chưa mặc, để mặc anh ôm cả cơ thể mềm mại của mình vào lòng.
"Em không muốn đọc sách." Tưởng Hân co chân làm tiếng còng sắt vang lên, cô dựa vào ngực anh nhắm hai mắt lại.
"Vậy em muốn làm gì?" Anh nói xong lại bỏ thêm một câu:" Ngoại trừ việc đi ra ngoài."
Cô không biết mình đã nghe được câu này bao nhiêu lần rồi, dần dần khát vọng được đi ra ngoài cũng vơi đi, chẳng qua cuộc sống kiểu này chỉ mới bắt đầu được một tháng.
Chỉ thấy anh cong môi, tay cởi dây lưng, kéo khóa quần, rồi từ từ cởi quần ra, côn thịt to lớn thoạt nhìn khá đáng sợ được giải phóng, bàn tay cô miễn cưỡng mới có thể cầm lấy, hình dạng nó trướng căng, thâm tím nhìn có chút xấu xí.
Cái miệng nhỏ nhắn ướt át như vậy bảo sao anh không thể bỏ được, anh chỉ cô những kỹ xảo khẩu giao, cô quỳ gối trên giường ghé vào giữa háng anh, mái tóc xõa xuống, cái đầu đong đưa lên xuống.
Kỷ Thừa mắt đỏ lên, cố nhịn dục vọng, khích lệ cô:" Hân Hân giỏi quá, thật là một đứa trẻ ngoan, về sau anh sẽ ít làm em hơn, cố gắng chút nữa sẽ có đồ ngon cho em uống."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]