Chương trước
Chương sau
Edit: Annhie

Beta: Đậu Xanh

Tưởng Hân dang hai tay hướng về phía trước, cười tủm tỉm ôm lấy anh, cô ngẩng đầu nhe răng, nói:" Anh thi thế nào rồi?"

"Phát huy hoàn mỹ."

Kỷ Thừa cúi đầu ôm Tưởng Hân vào lòng lại dịu dàng hôn lên trán cô mới vừa lòng chôn đầu vào hõm vai cô.

"Hân Hân anh vất vả mới thi xong, tối nay đi cùng anh đến một chỗ được không? Xem như là phần thưởng em giành cho anh."

Cô ngẩng đầu :" Đi đâu? Sẽ khuya mới về nhà sao? Tối nay mẹ em có thể đi công tác, em phải về nói với mẹ đã."

Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô cười :" Sẽ không về muộn đâu! Không nói với dì cũng không sao, rồi anh đưa em về."

Cô ngây thơ tin lời anh nói nhưng không biết mình đã rơi vào bẫy mà anh giăng sẵn.

Buổi tối bạn cùng lớp tổ chức bữa tiệc chia tay, Tưởng Hân cũng đi theo, một nhóm người nói chuyện vô cùng vui vẻ, gọi rất nhiều rượu nhưng mà không ai có ý định cho cô uống, nào ngờ Kỷ Thừa lại cầm một ly đưa cho cô .

"Uống thử một chút, sẽ không say đâu."

Cô cầm ly rượu nhấp một ngụm, vị rượu kích thích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhíu lại, cái miệng nhỏ chu lại, không ngừng lắc đầu:" Không ngon!"

Anh bật cười:" Vậy thì không uống nữa."

Cô cảm thấy hai má dần ửng đỏ, dựa vào người anh mơ hồ nhìn ánh sáng ở KTV.

Kỷ Thừa ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của cô, bế cô lên nói với mọi người ở KTV:" Không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi về trước đây, mọi người cứ tiếp tục chơi."

Một nhóm người thét to lên thay lời tạm biệt, sau khi bọn họ rời đi, một nam sinh cầm lấy chai rượu mà Kỷ Thừa vừa lấy để rót vào ly, thì thầm :" Tôi không nhầm chứ, cậu ta vừa đưa chai rượu mạnh này cho bạn gái nhỏ của mình?"

"Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?"

"Ai da, quản nhiều như vậy làm gì, không chừng cậu ta đã sớm muốn làm như vậy, đừng nhìn bề ngoài lịch sự nhã nhặn nhưng con người bên trong thâm tàng bất lộ nha."

Tưởng Hân nằm trong vòng tay anh thiếp đi, đột nhiên cảm thấy mình bị đặt trên một chiếc giường lạ, cô mở mắt ra, cảnh vật không gian ở đây có chút xa lạ.

"Ưm...đây là nơi nào?"

Kỷ Thừa vén mấy sợi tóc ra sau tai cô, nheo lại đôi mắt nói:

"Khách sạn."

"Tại sao lại ở khách sạn?"

"Bởi vì anh cần quà của em."

Cô ngây ngô cười, ôm cổ anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh.

"Quà, là cái này sao?"

Anh bật cười, một tay từ từ cởi quần áo cô, anh cởi quần áo cô cũng rất cận thận có trật tự, như thể đang mở quà vậy.

"Tưởng Hân em là của anh!" Giọng anh mơ hồ.

Cô vẫn ngây ngốc gật đầu :"Ừm! Anh cũng là của em!"

"Anh luôn luôn là của em!"

Làn da mịn màng tinh tế hiện ra trước mặt, ngón tay mảnh khảnh của anh vuốt ve từ trên cổ dần rơi xuống ngực cô, bắt đầu chọc chọc, vuốt ve, khiến cô cười khanh khách.

"Không cần, rất ngứa, mau tránh ra!"

Tưởng Hân lúc này nhận ra quần áo mình bị cởi:" Tại sao anh lại cởi quần áo của em? Em muốn mặc quần áo, đừng cởi!"

Kỷ Thừa không cho cô cơ hội vùng vẫy, anh đưa tay kéo áo lót của cô xuống, hai cái tiểu màn thầu liền nảy ra, đầu vú hồng hào bại lộ trong không khí, anh vừa nhìn thấy dưới bụng liền căng thẳng.

Tưởng Hân đột nhiên thành tỉnh, lấy tay che ngực, chân đạp anh:" A... anh làm cái gì vậy! Tránh ra, tránh ra, không cần cởi quần áo của em, tránh ra!"

"Hân Hân, anh muốn em là của anh, mãi mãi thuộc về anh!"

Anh giống như mất lý trí, một tay nắm lấy cổ tay cô giơ cao quá đầu, tau còn lại cởi cúc quần của mình, kéo quần lót xuống, ngồi lên người cô để ngăn chặn.

Cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy anh kéo tay cô xuống chạm vào côn thịt to lớn của anh.

"Anh làm sao thế? Em không muốn, không muốn, anh mau buông ra!"

Kỷ Thừa bắt lấy quần lót của cô kéo xuống, dưới đám lông lưa thưa là lỗ nhỏ màu hồng sạch sẽ, địa phương này chưa từng có người nào chiếm đoạt .

Tưởng Hân hét lên, dùng cả tay và chân nhằm giãy giụa trốn tránh anh, rốt cuộc cô cũng nhận thấy nguy hiểm.

"Không cần, anh buông em ra, biến thái, buông ra!"

Nhưng đã quá muộn, anh cúi đầu, dùng sức mà gặm cắn môi cô, hai mắt đỏ ngầu, hô hấp cũng trở nên thô lỗ hơn .

"Hân Hân, anh sợ, anh sợ em sẽ rời xa anh, thật xin lỗi, anh thực sự rất sợ, em phải là của anh, đời này cũng phải là của anh."

Anh lấy bao cao su trong túi ra, dùng răng xé rách, ngồi lên đùi cô không cho cô tránh thoát, hai tay buông lỏng tay cô rồi mang áo mưa cho côn thịt thô to của mình, thân gậy xanh tím dữ tợn như sắp nổ tung.

" Huhu...cứu mạng, cứu mạng! Kỷ Thừa, em không muốn, thật sự không muốn!"

Cô biết mình sẽ đón nhận điều gì, dùng tay liên tục đánh vào anh nhưng hai chân bị anh gắt gao đè chặt, cô giống như một con cá sắp bị làm thịt, bị xâu xé, không thể cử động được chút nào.

"Em không... em không!"

Tiếng khóc nức nở vang lên trong phòng, Kỷ Thừa kéo hai chân cô ra, cầm lấy côn thịt bóng loáng, bôi thuốc bôi trơn ở môi âm hộ của cô. Anh hướng bên trong đi vào, lúc đầu thật dễ dàng đi vào được nửa non nửa tấc.

Địa phương chưa từng bị ai khai phá, côn thịt của anh quá lớn đối với cô, Tưởng Hân cố nâng chân lên giãy giụa, Kỷ Thừa liền giữ chặt chân cô, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô.

"Thật xin lỗi Hân Hân, thực xin lỗi! Em chỉ có thể là của anh! Chịu đựng một chút, chỉ một chút thôi!"

Đôi mắt cô mở lớn, lắc đầu:" Không...Không cần, không cần!"

Kỷ Thừa lại không nói lời vô nghĩa, cắn răng dùng sức đĩnh hông vào, quy đầu gặp phải chướng ngại vật là thứ của cô, anh không chút ngần ngại, thương tiếc, liền hung hăng đâm vào .

"A..."

Tiếng thét chói tai tuyệt vọng vang lên, cô đau đớn nắm chặt khăn trải giường bật khóc, khuôn mặt non mềm tái nhợt vì đau đớn, máu theo đó cũng chảy dọc theo côn thịt.

Đau đớn khiến cô khóc khản cả cổ, anh không có chút kinh nghiệm, cũng không có kỹ xảo nào, khi thấy máu chảy xuống liền giảm tốc độ thọc ra rút vào.

Anh ấn xuống bàn tay đang vung loạn của cô, cúi đâu hôn lên khoé mắt đỏ bừng, động tác dưới thân vẫn không dừng lại.

"Hân Hân, em là của anh, em cảm nhận được không? Côn thịt của anh đang ở bên trong em, anh cũng là của em, mãi là của em. Nhớ kỹ, anh chính là người đàn ông đầu tiên của em."

Bụng bằng phẳng bị gồ lên, toàn bộ âm đạo bị xé rách, cô đau đớn lắc đầu:" Làm ơn đi ra ngoài, đau quá! Đau quá! Làm ơn!"

"Anh sẽ không ra ngoài, anh muốn cho em nhớ kĩ bộ dạng của anh. Hân Hân anh đang thao em, anh biết em đau nhưng anh muốn thao xong, em cảm nhận được không, phía dưới là anh thao em!"

Anh càng nói tốc độ càng nhanh, hoa huyệt mới được khai phá bị anh cắm đến chảy cả máu.

Tưởng Hân ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, nước mắt không ngừng mà rơi xuống, hô hấp dần trở nên yếu ớt, đôi môi trắng bệch không ngừng kêu cứu.

"Đau quá....cứu mạng, cứu mạng..."

"Hân Hân, anh yêu em, thật sự rất yêu!"

Cô không thể nghe thấy anh nói gì, nhìn đến khuôn mặt tuấn tú nhưng vì hưng phấn nên đã đỏ của anh trong mắt cô lại trở thành một con ác quỷ, đầy tội ác, đầy tàn bạo.

"Cứu mạng ...."

Kỷ Thừa lo lắng mình đè nặng cô, thao cô đến ngất xỉu nhưng anh vẫn không dừng lại. Càng ngày càng hung bạo đâm vào, anh đâm vào âm đạo cô hơn trăm lần, cuối cùng ở bao cao su cũng bắn ra.

Anh cao hứng nhìn xuống, máu dưới thân cô đã chảy ướt cả một vũng lớn, hai chân đều dính máu, dưới háng anh, khắp và trải giường đều là màu máu đỏ tươi chói mắt như là đang tố cáo sự tàn bạo của anh.

Đến lúc đó anh mới biết, anh đã làm quá mức.

Nhưng dù thế nào, anh cũng không hối hận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.