Edit: DiTi
Beta: Đậu Xanh
Văn Nguyệt rất thích mua hàng qua chuyển phát nhanh, mà khi mua là phải mua cả một giỏ, khoảng thời gian trước vì lí do xuất ngoại nên không thể lấy, vì vậy đưa đến chỗ cô.
Cô ấy bước ra khỏi thang máy đã nghe tiếng cười vui hớn hở thì biết tâm trạng của cô ấy rất tốt, vừa đến thấy Ngôn Hi mang khẩu trang, che khuôn mặt nhỏ đến kín mít, mặt đen thui ngay, "Không phải chứ, bây giờ cậu đang ở nhà mà vẫn đeo khẩu trang à?"
"Không phải, lúc nãy...có tình huống đặc biệt."
"Tình huống đặc biệt?" Nghe xong, cô ấy cười hứng thú, nhào vào phòng nhìn khắp xung quanh.
"Tình huống đặc biệt gì, hay là cậu giấu người trong phòng?"
"Đương nhiên không phải."
"Biết là không có, tớ đùa chút thôi!"
Văn Nguyệt lắc đầu, bạn tốt này của cô ngày càng ngây thơ, đáng yêu, chỉ là cái bệnh trầm cảm này giống như không có chuyển biến tốt đẹp hơn.
"Cậu đi gặp bác sĩ, bệnh tình cũng không chuyển biến tốt lên một chút nào sao?"
Ngôn Hi lắc đầu. Cô chọn cái nghề này sẽ được mọi người chú ý nên mới cố gắng đi điều trị, nhưng ngay cả khi cô đứng trên bục giảng và đối mặt với nhiều ánh mắt, cô cũng không thể mở lòng và nói chuyện thoải mái với bất cứ ai.
Chỉ là lên lớp xong lại chạy về nhà thôi.
"Quên nó đi, hãy từ từ, cái này không vội vàng được." Văn Nguyệt nhìn ra cô đang giãy giũa, vỗ vỗ vai cô an ủi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-cao-h-duc-vong-chiem-huu-cua-tieu-cho-san/3596924/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.