“Ui da!” Vãn Vãn giật mình, một giây sau, người đã vững vàng ngồi vào ghế.
Lâm Triều Sinh từ bên kia lên xe, nhìn váy của cô, hỏi: “Ra ngoài mà mặc váy có tiện không?”
“Không phải còn đến khách sạn ở Vân Châu để nghỉ ngơi sao? Đến lúc đó con sẽ thay ra, bây giờ nóng lắm.”
Lâm Triều Sinh nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Hôm nay con có mặc quần lót không?”
Vãn Vãn trừng mắt: “Ba ba, người sao lại hỏi vậy!”
Lâm Triều Sinh khóe miệng khẽ cười, nói: “Ba chỉ là muốn biết nơi đó của con đã khỏi chưa?”
Vãn Vãn ngượng ngùng kéo kéo làn váy, nhỏ giọng nói: “Buổi sáng còn hơi khó chịu nên con không có mặc.”
“Để ba xem một chút.” Lâm Triều Sinh nói một cách rất tự nhiên.
Bởi vì ngày hôm qua anh lại giúp Vãn Vãn bôi thuốc hai lần, cho nên đối với yêu cầu của anh, Vãn Vãn đã sớm thành thói quen. Nghe được lời này, mặc dù cảm thấy thẹn thùng đỏ mặt, nhưng cô vẫn xoay người đối diện với ba ba, nâng một chân đặt lên ghế ngồi, sau đó trước mặt ba ba mà vén làn váy lên, mở ra u cốc.
Bướm nhỏ đỏ hồng mềm mại ngay lập tức bại lộ ra trước mắt Lâm Triều Sinh, giống như bối thịt vừa mới được cạy ra khỏi vỏ sò, trơn mềm nhiều nước, khiến người ta nhìn đến liền muốn nhào qua húp một ngụm.
Mà lúc này khe bướm còn đang chảy nước, làm xung quanh miệng nhỏ đều dính ướt, trông vừa thuần khiết lại vừa dâm đãng.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-cao-h-da-hoa/3495295/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.