Nhật An nói thế này: "Tử Kỳ thật may mắn khi gặp Lam Tuyên, một người có thể để cho hắn tin tưởng trút bỏ những cảm xúc tiêu cực nhất, một người không bao giờ để sự giận hờn lên ngôi, luôn biết nhổ bỏ đi những nặng nề trong lòng mình, không trách hắn, không sợ những tổn thương mà hắn vô tình mang đến.
Vì xem hắn là người quan trọng và cũng bởi vì yêu thương hắn, bằng mọi giá sẽ vô hạn dành cho hắn hai từ tha thứ. Để có được một người như vậy ở bên cạnh mình, liệu rằng phải đánh đổi bao nhiêu may mắn mới đủ? Cứ hi vọng rằng mình sẽ tìm thấy người như vậy giữa cuộc đời này, có phải là mong ước viển vông hay không?
Chỉ sợ ước mong nhiều sẽ thất vọng nhiều, trước đó Nhật An chưa từng có suy nghĩ sẽ tìm bạn đời. Gánh nặng của chính mình còn vác không nổi, có thêm một người ở bên cạnh vào thời điểm này anh chỉ cảm thấy mình ích kỉ mà thôi. Ích kỉ vì kéo họ vào giữa bộn bề lo lắng cho mình, nghĩ như vậy nên anh mới không có đủ dũng cảm thoát khỏi cô đơn.
"Sao tự nhiên trầm ngâm quá vậy? Đang nhớ ai hả?"
"Đâu… đâu có!"
Nếu không phải vào đêm hôm đó, cái đêm hai đứa nghỉ lại ở một căn nhà gỗ nằm giữa đồi thông, Minh Trang nói với anh rằng mình muốn tiến xa hơn nhưng lại không cho anh nói lời từ chối. Anh cũng bắt đầu nuôi hi vọng trong lòng, hi vọng mình sẽ tìm được một người thân giữa cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3620737/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.