Chương trước
Chương sau
Ra khỏi chỗ làm thêm, Nhật An dắt chiếc xe đạp lên một khoảng dốc cao, Tử Kỳ lẽo đẽo đi phía sau, hắn lèm bèm đòi anh dẫn mình đi xem cánh đồng hướng dương ở gần thành phố, chỉ có điều sau khi tan làm thì trời cũng vừa hạ nắng, đi lúc này cảnh đẹp không đủ hoàn hảo để mà thỏa mắt, vậy nhưng dù Nhật An có thuyết phục hắn ra sao, giọng điệu của Tử Kỳ phía sau vẫn đầy cố chấp trách anh không chiều chuộng mình.

"Tại anh hết, em nói anh xin nghỉ một ngày đi chơi với em mà anh không chịu, mấy bữa nữa người ta cắt cây cho bò ăn hết còn gì nữa đâu mà ngắm!"

"Mày hay quá, mày sống ở Đà Lạt chứ có phải tới đây du lịch mấy ngày rồi về đâu mà gấp vậy?"

"Nhưng mai mốt anh xuống Sài Gòn học rồi, lâu lâu mới về… biết chừng nào anh mới dẫn em đi được?"

Cái lí do mà hắn nói ra không phải không đúng, chỉ có điều chuyện học Đại học với anh còn xa vời quá, dù thời gian cứ chầm chậm tiến lại gần nhưng điều kiện và nhiều thứ cần phải lo vẫn đang nằm ngoài khả năng của anh.

"Tao còn chưa biết tao có thi Đại học không nữa, giờ tao lo tốt nghiệp cấp ba trước đã!"

"Sao lại không? Anh nói anh xin học bổng mà?"

Nhận được câu trả lời từ phía đối phương, Tử Kỳ vội vàng chạy tới gần vịn vào vai anh, hắn có vẻ ngạc nhiên xen lẫn lo lắng, sợ những dự định trước đó anh từng kể với mình gặp phải khó khăn.

"Bộ có chuyện gì hả?"

"Thôi, đi ăn cái đã rồi nói tiếp!"

"Ờ…"

Ngồi phía sau xe anh mà tâm trạng hắn quay đều theo từng vòng xe, bởi vì trước đây anh từng kể với hắn nhiều chuyện, có những chuyện nói ra bằng tâm trạng ngập tràn niềm hi vọng, anh đã hi vọng nhiều vào sự gặp gỡ của mình với những người thân chưa từng gặp mặt, cũng hi vọng rằng sau bao năm và bao cố gắng của mình, cuối cùng sẽ được họ nhận về như một thành viên ở trong gia đình.

"…"

Vậy thì khoảng lặng này rốt cuộc bắt đầu từ đâu? Hắn cứ suy nghĩ hoài mà chẳng ra được lí do để anh do dự trong chuyện sẽ thi Đại học. Lo đến nỗi suy nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều mà quên mất cả những chuyện của bản thân mình luôn rồi. Ngay từ đầu, hắn muốn gặp riêng anh là để tâm sự chuyện của Lam Tuyên đó chứ.

"Mà mày muốn ăn gì? Món nước hay cơm?"

"Em đặt bàn bên Nhà Gỗ rồi, anh chạy qua đó đi!"

Đoán trước buổi gặp gỡ hôm nay có thể sẽ dài, Tử Kỳ chọn một quán ăn gần chỗ Nhật An ở để làm không gian của cuộc trò chuyện. Đạp phụ anh lên vài con dốc, hai người rẽ vào một con đường được đổ xi măng cao ráo, đi tầm mười mét nữa là tới khoảng đất trống dùng làm bãi giữ xe. Từ vị trí của anh và hắn dựng chiếc xe đạp nhìn qua đối diện, thấy những căn nhà gỗ cao thấp mọc lên ở giữa lưng đồi, trời lúc này đã bắt đầu phủ màu đen, ánh đèn vàng trang trí xung quanh nhà gỗ tạo thành điểm nhấn. Hắn phấn khích trước sự thơ mộng ở đây đến nỗi cứ ngẩn ngơ nhìn, lòng cảm thấy có thể bù đắp cho việc ngắm hoa hướng dương không thành.

"Chỗ này đẹp quá ha anh, mỗi căn nhà gỗ có một bàn ăn riêng tư như vậy cũng hay chứ bộ!"

"Ờ, dẫn bồ tới đây vừa ăn vừa tâm sự là hết sảy luôn đó!"

Hai đứa chọn một căn nhà gỗ trên cao, vừa bước vào là nhân viên đã nhiệt tình mang menu ra để giới thiệu món. Tử Kỳ nhìn qua một lượt các món ăn ở đây, biết Nhật An không mấy khi được thoải mái ăn toàn những món đắt tiền thế này vậy nên là cũng muốn sẵn dịp rủ rê để bồi bổ anh, hắn cao giọng tự tin ra vẻ một chút.

"Anh gọi thoải mái đi, em bao!"

"Ha... nay mày cũng có tiền luôn hả? Bình thường tao thấy mày toàn đi ăn chực người khác mà ta?"

"Trời! Anh nói gì kì vậy? Em nào có ăn chực bao giờ... là được người ta mời chứ bộ!"

Biết là hắn có lòng với mình nhưng Nhật An thì lại chẳng muốn lợi dụng. Anh không vì Tử Kỳ là con nhà giàu mà đi với hắn thì đòi hỏi mình cũng phải được này được nọ. Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chỉ gọi một phần cơm trộn vừa đủ để no.

"Tao ăn cái này! Mày ăn gì thì gọi thêm nha!"

"Vậy để em gọi!"

Tranh lấy quyển menu từ anh, Tử Kỳ giơ tay ra hiệu cho phục vụ tới gần. Hắn nhìn sơ giá thành trên đó nhưng thực chất cũng chẳng để tâm quá nhiều.

"Lấy... cái này... cái này... cái này... à... thêm canh rong biển với hai chai nước suối nữa!"

"Ê... mày kêu nhiều món quá rồi đó! Ăn có hết không vậy?"

"Chết cha! Lỡ kêu nhiều quá rồi... anh ăn phụ em nha!"

Giống như nước đổ lên một chiếc lá môn, hắn hoàn toàn chẳng thèm quan tâm đến lời dặn dò của anh từ trước. Làm xong rồi chỉ hiển nhiên nở nụ cười để anh lắc đầu chịu thua. Mà thật ra thì anh cũng biết thừa hắn làm vậy vì lo cho mình, nói thế nào cũng chẳng nỡ lòng từ chối. Chấp nhận sự quan tâm của hắn với anh vẫn dễ dàng hơn là nghe những lời thương hại từ một người khác.

"Tặng mày nè!"

Thứ mà anh vừa đưa ra trước mặt hắn là một chiếc móc điện thoại tự làm, mặc dù nó không quá cầu kì nhưng lại có thể gây ấn tượng với đối phương ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.

"Ủa... dễ thương quá vậy?"

Sở thích của Tử Kỳ vốn rất dễ chịu, anh cũng biết dù mình tặng hắn bất cứ thứ gì thì hắn cũng thể hiện sự trân trọng vậy thôi. Nhưng chiếc móc điện thoại đang cầm trên tay là lời chúc phúc của anh. Anh viết một mảnh giấy rất nhỏ, bỏ nó vào trong khuôn đổ chữ, sau đó tự làm ra chữ T trong suốt có vài hạt màu lấp lánh và những cánh hoa rơi nhẹ bên trong. Hắn thích thú với sự tỉ mỉ nhưng lại ngạc nhiên hỏi một câu ngốc nghếch đến mức khiến anh bật cười.

"Anh có lộn không? Em tên Kỳ là chữ K mà sao anh cho em chữ T vậy, anh đưa lộn của anh Tuyên rồi!"

"Tao có làm theo tên đâu, chữ T là tiền đó... tao viết điều ước trong tờ giấy này nè! Ước cho mày sau này tốt nghiệp đi làm sẽ có nhiều tiền... giàu rồi nhớ cho tao mượn tiền xuất bản sách nha!"

"Trời! Vậy sao ông không tự ước ông có nhiều tiền đi!"

Tự ước điều đó cho bản thân có lẽ anh cũng đã từng rồi chứ. Chỉ là nếu như nó không có khả năng để thành sự thật, chi bằng anh dùng những điều tốt đẹp nhất mơ ước cho những người đã toàn tâm toàn ý đối xử với anh giống như người thân. Cái lí do có vẻ rất kì lạ này không được nói ra thành lời, Nhật An chỉ mỉm cười rồi phớt lờ đi bằng một câu hỏi.

"Mà mày muốn hẹn tao đi ăn để nói chuyện gì?"

"Hả... à... chuyện này anh mà nghe chắc anh giật mình té ghế luôn đó!"

Nhìn cái điệu miêu tả của hắn anh đã thấy trong lòng khẩn trương muốn được nghe rồi, nhưng trước tiên có lẽ phải ngồi trên ghế thật chắc mới được. Nhật An vội vàng chỉnh sửa tư thế của bản thân một chút, chờ đợi hắn lấy hơi thật dài để kể câu chuyện đầy bất ngờ kia, nhưng cuối cùng Tử Kỳ lại chỉ ngắn gọn nói ra có đúng bốn từ.

"Anh Tuyên thích em!"

"Vậy hả?"

Chuyện bất ngờ đến mức nghe xong có thể té ghế mà hắn giới thiệu từ đầu. Thôi thì anh cũng phải giả vờ một chút để hắn ưng bụng mới được. Trước vẻ mặt kinh ngạc của người đối diện, Nhật An lặng lẽ đứng dậy đẩy chiếc ghế nhích ra phía sau một chút trước khi ngồi bệt xuống đất.

"Anh, anh làm gì vậy?"

"Tao té ghế đó!"

"..."

So với động thái trước mắt này của Nhật An dành cho chỗ tin tức nóng hổi vừa nghe thì nó lạ lắm. Hắn tự nhiên chỉ bởi vì vậy mà mặt mũi bí xị ra.

"Ủa... anh đang ghẹo em hả? Em nói thật chứ bộ... anh giả bộ bất ngờ sao nó thật trân quá vậy?"

"Tao đâu có giả bộ... cái này là tao bất ngờ thiệt mà!"

"Thôi đi..."

Vốn dĩ hắn đang định ngó lơ dáng vẻ lồm cồm ngồi dậy của anh. Nhưng mà trong những câu từ anh nói ra... có một chút gì đó sự thật mà hắn đã không nhìn thấy từ rất lâu rồi.

"Tao bất ngờ vì đến bây giờ mày mới nhận ra chuyện đó!"

"Chuyện đó?"

"Thì chuyện thằng Tuyên thích mày..."

"Nhận ra cái gì? Anh Tuyên tỏ tình với em nên em mới biết chứ bộ... hả... ủa... mà anh biết? Anh biết hồi nào vậy?"

Trông cái bộ dạng ngốc xít đó của hắn tự thấy mà thương. Anh đem một chiếc đũa gõ nhẹ lên đầu của hắn, những lời nói ra sau đó lại là chuyện hiển nhiên.

"Mày có thôi ngáo đi được không? Xung quanh mày có bao nhiêu người... bỏ ba mày ra... tao cho mày tùy tiện hỏi đại một người xem họ có biết điều đó hay không?"

"Anh... anh nói vậy là sao?"

"Trời!"

Nếu không phải lúc đó phục vụ đã mang đồ ăn tới bàn, có lẽ anh đã gõ đầu hắn thêm vài cái nữa. Khoảng trống lúc có sự góp mặt của người thứ ba khiến hắn mơ hồ nghĩ suy trong những lời anh từng nói, hình như anh đã nói mẹ cũng biết chuyện từ rất lâu rồi. Nếu như Lam Tuyên thật sự kể cho nhiều người nghe như vậy mà lại chỉ giữ bí mật với hắn đến tận bây giờ, thì rốt cuộc lí do của anh là gì kia chứ?

"Ưm... anh hai cũng biết? Ngoài anh hai ra rốt cuộc anh Tuyên đã nói chuyện này cho nhiều người khác nữa sao?"

"Dù thằng Tuyên không nói những người xung quanh nó cũng có thể đoán ra được! Khoe với mày một chút là tao đã đoán ra từ những ngày đầu tiên!"

"Những ngày đầu tiên?"

Nghe anh nói mà hắn bất ngờ muốn trở thành người té ghế chứ không phải ai khác cả. Ngẫm nghĩ chuyện một lúc càng thấy phức tạp.

"Những ngày đầu tiên em thấy ổng ghét em như quỷ mà sao anh nhìn ra được?"

"Nếu như nó ghét mày, mày chọc nó như vậy là nó đã đánh gãy răng mày rồi!"

"Ờ ha!"

Cũng vì anh nhắc hắn điều đó nên hắn mới nhớ lại những thắc mắc từ ngày đầu tiên trở về Việt Nam. Hắn cũng tò mò không biết tại sao anh lại khóc vì những trò quậy không có giới hạn của mình. Nhưng rồi quá nhiều chuyện xảy ra, sau đó hắn cũng quên béng luôn.

"Vậy còn anh, nói em nghe chuyện anh định không thi Đại học đi!"

"Thì… cũng phải biết tự lường sức mình chứ mạy! Với lại… tao cũng tham khảo nhiều trên mạng rồi, muốn làm tác giả đâu có nhất thiết là phải thi Đại học… tao nghĩ, tốn quá nhiều tiền cho ba năm học Đại học cũng uổng… nếu như tao đi làm có tiền tao còn có thể xuất bản sách sớm hơn nữa đó!"

"…"

Những lời anh nói ra không giống với niềm khao khát được bước chân vào cánh cổng Đại học một chút nào cả. So với Nhật An của trước đây, lúc những chuyện ồn ào cá nhân chưa từng xảy ra, lúc mà anh cho rằng khả năng sẽ nhận học bổng của mình rất cao, anh đã tự tin vào chuyện xuống Sài Gòn và duy trì học tiếp ba năm nữa.

"Anh sợ không nhận được học bổng đúng không? Vì chuyện ồn ào đó sao?"

"Cũng một phần thôi! Nhưng nếu không nhận được học bổng thì tao không còn cách nào khác nữa, tao cũng đề phòng bằng việc liên lạc với gia đình của ba tao, dạo gần đây tao có nói chuyện với dì, dì nói… ba tao có gợi ý như vậy… do ổng còn phải lo cho mấy đứa em ăn học, nên cùng một thời điểm cũng khó mà lo cho tao học xong Đại học!"

"Cái gì vậy trời?"

Nghe những lời của anh mà hắn bức xúc tỏ rõ thái độ.

"Nếu đã có xác nhận DNA rồi thì anh cũng là con ruột của ổng mà? Ổng phải lo đồng đều hết chứ? Sao có thể lấy lí do đó được ta?"

"Thôi mà, tao cũng thấy ý đó không sai, Đại học cũng không phải con đường duy nhất để tao thực hiện ước mơ, học mà không có tiền thì khổ lắm, thà là tao đi làm kiếm tiền… vài năm nữa xuất bản sách có nền tảng sẵn rồi, tao muốn học cũng đâu có muộn!"

Biết mình không ngăn được quyết định của anh nên hắn cũng chỉ im lặng lắng nghe, đúng là hoàn cảnh của Nhật An bây giờ tiến thoái lưỡng nan, thu nhập đầu vào không có nhiều, nhưng kế hoạch học tập và làm việc lại chất đầy trên vai. Ai cũng có mong muốn được sống và sống hết mình ở thời trẻ tuổi, nhưng cuộc đời không trao may mắn quá nhiều cho anh. Kết cục cũng chỉ là một cái cúi đầu và một nụ cười chấp nhận vậy thôi.

"Vậy còn chuyện mượn tiền Minh Trang mua máy tính… em khuyên anh nên hỏi thử, anh hỏi chưa vậy?"

"Chưa nữa, tại… tao thấy cũng kì, chỉ mới quen biết thôi mà, với lại năm mươi triệu cũng không phải con số nhỏ…"

Trước đây anh từng nói với hắn về việc chiếc laptop mình đang dùng đã quá cũ rồi, anh muốn lên kế hoạch xuất bản đi kèm việc tự truyền thông, nhưng muốn cân hai thì bản thân cần có sự đầu tư kĩ càng. Vì hoạt động xã hội cũng nhiều, anh thường xuyên quay những video về các đề tài có liên quan đến LGBT để tăng mức độ tương tác. Không chỉ là viết truyện, anh còn muốn làm thêm video chia sẻ về những vấn đề khó hiểu trong cộng đồng này, dự định đó của anh một phần là để tương tác, phần còn lại là để giải đáp những thắc mắc chung.

Nhưng ngoài hắn ra, ít người hiểu rõ muốn chỉnh sửa video, biên tập, biên soạn và lồng ghép thêm nhiều thứ khác thì ít nhất Nhật An cũng phải có một bộ máy đủ mạnh để mà duy trì công việc một cách lâu dài. Hắn tính sương sương các phụ kiện cần thiết để lắp ráp thành một bộ máy tính cho anh phải ở cái giá từ năm mươi triệu trở lên. Nhưng số tiền này đối với anh bây giờ thật sự quá nhiều, mua trả góp thì không đảm bảo bản thân sẽ trả đúng hạn, vậy nên hắn mới khuyên anh thử hỏi Minh Trang xem có giúp được gì hay không.

"Biết là số tiền này rất lớn, nhưng so với gia đình Minh Trang thì em nghĩ chắc là chuyện nhỏ mà! Anh cứ hỏi thử đi, cho mượn năm mươi phần trăm cũng được, số còn lại em sẽ giúp anh!"

"Mày đừng nói với tao là mày định lấy cái tiền giải thưởng gì đó cho tao mượn nha…"

"Dạ… số tiền đó nằm ngoài dự tính của em, em cũng không có nhu cầu xài! Anh H nè, em chỉ muốn anh tập trung viết truyện thôi… còn mọi thứ cứ để tụi em!"

"Tụi em?"

Bởi vì câu nói đó, anh nhìn hắn hỏi lại cho chắc số đông "tụi em" mà hắn vừa nói bao gồm những ai.

"Thì… em nè, anh Tuyên và chị Trang nữa, em nghĩ nếu anh mở lời hai người kia cũng sẽ không đứng nhìn đâu!"

"…"

Chẳng hiểu sao câu này của hắn lại khiến nét mặt đối phương trông ảm đạm hơn rất nhiều. Ảm đạm kèm theo một nụ cười mà hắn không thể hiểu nổi.

"Anh sao vậy?"

"Có sao đâu… nghe những lời này tao cũng thấy vui lắm, nhưng đời tao trước giờ không có duyên với lời hứa… có những lời hứa hẹn không bao giờ được thực hiện, có những người hứa hẹn rồi lại quay lưng… cho nên xin phép mày nha! Tao không nhận đâu!"

"Anh…"

Có lẽ hắn cũng đoán ra được nguyên nhân khiến tâm trạng anh rơi xuống thế này là bởi một người. Người đó, hắn và anh đều là những người không cùng dòng máu nhưng lại có một mối quan hệ gọi là "anh – em". Đứng trước những lùm xùm vừa rồi, hắn không biết bản thân nên đứng về phía của ai mới đúng.

"Anh đừng nói như vậy, ai thì em không biết… nhưng em đã hứa thì em sẽ làm! Em không phải kiểu người chỉ tìm ưu điểm của người khác để chơi đâu. Đã là anh em bạn bè, khi họ cần mình nhất là khi mà họ có nhiều khuyết điểm…"

"…"

Những lời này của hắn khiến anh nhớ đến một người, người đó ở trước mặt người lạ thì show những điều tích cực, còn những chuyện tiêu cực chỉ có thể nói với một mình anh. Bao năm qua, anh trở nên thân thiết với người đó cũng vì những lời tâm sự không hoàn hảo. Số tình cảm gắn bó trong lòng tăng lên cũng vì hiểu được những khía cạnh đầy khó nói của nhau. Anh vốn chưa từng nghĩ mối quan hệ này sẽ có một ngày tạm thời ngưng lại.

"Tử Kỳ…"

"Dạ…"

"Mày nghĩ tha thứ bao nhiêu là đủ?"

"…"

Câu hỏi này của anh khiến hắn khựng lại, thật sự rất khó để có câu trả lời. Bởi vì giống như Lam Tuyên nói, Nhật An đã không ít lần gây ra chuyện tương tự khiến cho Hàn Dương khó xử. Và có lẽ trước khi Hàn Dương trở nên khó chịu thế này, anh ấy đã từng tha thứ rất nhiều rồi. Có vẻ nhưu lần này không thể tha thứ được nữa, bởi vì nếu như cứ lạm dụng chuyện tha thứ kia, rồi sẽ đến một ngày người ta không trân trọng nữa.

"Em không biết, vậy còn anh… anh nghĩ tha thứ bao nhiêu lần sẽ đủ?"

"Tao á?"

Người kia mỉm cười với hắn, nói những lời chỉ là quan điểm cá nhân… nhưng nghe những lời này từ anh, hắn thấy tâm hồn mình trở nên nhẹ nhõm.

"Tao nghĩ tha thứ không có trọng lượng, không có dung tích, không có số lượng. Không thể nào đo lường đong đếm xem có đủ không. Chỉ là… đối với bản thân tao, người đó có xứng đáng để tiếp tục được tha thứ hay không!"

"…"

Có lẽ hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng mà trong quan điểm của hắn: "Tha thứ là yêu thương, là quí trọng chính bản thân. Nếu như cứ ôm ấp một đống thù hận độc hại trong lòng, con người chắc chắn sẽ mất đi nét đẹp từ trong tâm hồn. Bởi vì thứ khiến cho con người trở nên khác biệt các giống loài khác chính là linh hồn, là sự nhân ái."

"Tao ví dụ cuộc đời mỗi người như là một cánh đồng đi, thù hận là cỏ dại ở đó, nếu chúng ta cứ nuôi thù hận, cỏ dại mọc lên nhiều thì lúa sẽ sống làm sao? Chúng ta ăn lúa, không ăn cỏ. Vậy có phải nên nhổ cỏ đi để dành sự màu mỡ đó cho lúa hay không?"

Những lời này, hắn chỉ ước anh hai nghe được, hắn cũng mong anh hai sẽ hiểu. Hiểu ra người được mang tiếng là "cỏ dại" đã từng vun trồng từng cụm lúa xanh trên cánh đồng tâm hồn của anh ấy ra sao.

"Mày nghĩ tao phải xin lỗi như thế nào… thì thằng Ty sẽ không giận nữa?"

"Em nghĩ… không cần phải xin lỗi nữa đâu!"

Nói với anh như vậy, bởi vì hắn cho rằng yêu thương trong lòng một người không được nhân lên từ lời xin lỗi của người bên cạnh.

"Em cũng từng làm ra những chuyện quá đáng với anh Tuyên, nhưng chẳng có lần nào em nghiêm túc xin lỗi hết! Anh ấy không những là không ghét em… lại còn có thể thích em nữa kia mà!"

"…"

"Những chuyện khác em làm, không phải là lời xin lỗi… mà anh ấy vẫn cảm nhận được đó thôi!"

"Mày may mắn thật đó, thằng Tuyên thật sự rất tốt, tao nghĩ mày sẽ không tìm được một người thứ hai giống như nó đâu, ở cái xã hội độc hại này… có thể nắm trong tay trái tim của người lương thiện là may mắn lắm, đừng từ chối chỉ vì những chuyện như là giới tính. Suy cho cùng thì chúng ta cũng chỉ là những kẻ cô độc, tìm một người thật sự gọi là tri kỉ cả đời mà thôi…"

Hắn im lặng lắng nghe những lời chân thành của anh, lòng chầm chậm trôi về quá khứ, tự chất vấn trái tim xem mức độ cảm xúc mà bản thân dành cho Lam Tuyên rốt cuộc đã đạt tới đâu. Thế nhưng nghĩ một lúc lại thấy mông lung khó tả, lòng tự nhiên muốn biết sâu hơn một chút.

"Anh, anh nói một chút về xu hướng tính dục được không? Em đã từng thích con gái, cảm thấy bản thân bị hấp dẫn bởi những cô gái… vậy tại sao dạo gần đây khi bắt đầu thân mật hơn với anh Tuyên… dù em có thể thỏa mãn được… thỉnh thoảng em vẫn cảm thấy rất kì lạ… nói đúng ra là em vẫn không xác định được em có thích anh Tuyên không nữa…"

"Tử Kỳ!"

Bất ngờ chứng kiến hắn trong cái bộ dạng lúng túng thế này đúng là không quen, Nhật An chạm nhẹ bàn tay mình vào tay đối phương rồi vỗ vỗ vài cái để trấn an. Anh dành ra mấy giây tự sắp xếp những lời mình sẽ nói, muốn giải thích để hắn hiểu rõ bản thân hắn hơn.

"Tao hỏi mày câu này nha, mày trả lời dựa theo suy nghĩ của bản thân thôi!"

"Dạ!"

"Theo mày nghĩ, đồng tính có bẩm sinh không?"

Bẩm sinh trong câu hỏi của anh hắn có thể hiểu, hiểu một cách đơn giản là người đồng tính thường có xu hướng như vậy từ nhỏ hay không?

"Em nghĩ tùy người… tại vì như ở bên Mỹ em có chơi chung với một số người, có một số người từ nhỏ đã mặc định chọn đối tượng đồng giới… nhưng số khác thì họ cũng từng yêu người khác giới… vì một lí do gì đó sau khi chia tay họ lại chọn yêu người cùng giới!"

Câu trả lời của hắn không sai, nó tương đồng với suy nghĩ của số đông. Nhưng chưa chắc cứ đông là đúng, cũng chưa chắc trái ngược với "Sai" sẽ luôn là "Đúng". Nếu như không có sự khác biệt trong cách suy nghĩ và những lời lẽ mà hắn được nghe từ anh, có lẽ tiếp sau đó hắn không nghĩ mình sẽ thấy nhẹ lòng.

"Vậy mày nghĩ tại sao… một số người sau khi chia tay một người khác giới họ lại tìm hiểu và lựa chọn một người đồng giới?"

"Có thể họ đã mất niềm tin vào người khác giới!"

Đối với câu hỏi này, Tử Kỳ có vẻ rất tự tin bằng một phản hồi vô cùng nhanh chóng. Nhưng khi Nhật An lắc đầu cười hỏi hắn thêm một câu nữa, hắn lại cảm thấy sự hiểu biết của mình bỗng thu hẹp lại.

"Mất niềm tin vào người khác giới? Mày nghĩ lí do này có đa số không? Hoặc… nó có phải là lí do chính hay không?"

"Em…"

Anh đáp lại sự ấp úng của hắn bằng một nụ cười. Nhè nhẹ nâng li trà ấm lên, hướng tầm nhìn về phía cảnh trời ban đêm, cả phố núi dường như đã hoàn toàn chìm hẳn vào một màu đen đậm, rải rác ở xung quanh được điểm tô lên bằng những ánh đèn. Nếu hỏi rằng những gì mình thấy có đẹp hay không, câu trả lời của anh giờ cũng đã thay đổi rồi.

"Hồi nhỏ tao sợ bóng đêm… tao thấy trời chỉ đẹp những ngày có nắng, và buổi sáng ấm áp là tao thích nhất. Nhưng lớn lên, tao mới hiểu nếu không có tiền thì số phận của một con người sẽ giống như bóng đêm vậy. Bất kể trời có sáng đi nữa, xung quanh tao lúc nào cũng là bóng đêm…"

"…"

"Vậy nên tao phải cố gắng làm… làm việc cả ban ngày và cả ban đêm. Rồi dần dần tao lại không còn sợ bóng đêm nữa. Tao thấy mình thích bóng đêm hơn… mày biết tại sao không?"

"Tại sao?"

Hắn tròn mắt nhìn anh, lòng thầm nghĩ liệu chuyện anh thích bóng đêm hay thích ánh sáng thì liên quan gì đến chuyện của hắn. Thế nhưng Nhật An vẫn từ tốn vô cùng, anh nói cho hắn nghe những sự lựa chọn được tạo nên từ cảm xúc. Thứ cơ bản nhất để con người quyết định đối tượng mà họ yêu thương.

"Vậy mày có đoán ra được tại sao tao lại thích bóng đêm không?"

"Không… hơi khó đoán!"

"Vì buổi tối làm việc sẽ đỡ nắng hơn, đỡ mệt mỏi mất sức, đỡ phải gặp cấp trên, đã vậy… nếu được làm ca đêm tao còn có cơ hội nhận lương nhiều hơn, được thưởng nhiều hơn. Dù trước đó vốn dĩ rất ghét trời tối, nhưng bởi vì cuộc sống mưu sinh mà phải hòa nhập vào nó, dần dần tao lại cảm thấy thích!"

"…"

Câu chuyện của riêng anh để lại cho hắn một khoảng thinh lặng. Hắn đang tự so sánh và tự rút ra câu trả lời của bản thân. Sau một hồi ngẫm nghĩ có lẽ Tử Kỳ cũng thấy sự tương đồng rồi. Hắn hít vào một hơi thật sâu, tự tin nói với anh những điều mà mình hiểu được.

"Ý anh là… có một số trường hợp sau một thời gian tiếp xúc, trải nghiệm… thậm chí là sống cùng một người đồng tính… họ dần dần trở nên thích thú, muốn tìm hiểu?"

"Cũng có thể!"

Nhật An nhướng đầu chân mày lên rồi gật gật nhẹ vài cái để khẳng định lại với hắn. Nhưng Tử Kỳ bất ngờ xua tay, hắn cau mày phản bác những dữ liệu vừa nhận được từ anh, miệng đanh thép đưa ra lập luận của bản thân.

"Nếu nói vậy chẳng phải đang ủng hộ cho quan điểm "lây lan" hay sao? Một số người kì thị thường cho rằng người đồng tính bị bệnh, tiếp xúc với họ một thời gian sẽ bị lây bệnh!"

"Vậy nếu nói đồng tính bẩm sinh… theo mày như vậy chúng ta đang bác bỏ lập luận đồng tính là bệnh hay sao?"

Chen vào giữa câu nói của hắn như thể đã đoán trước được, Nhật An lại khiến cho Tử Kỳ ngơ ngác tròn mắt đứng hình vài giây. Anh từ tốn vài lời nói thêm, nhưng có vẻ lần này Tử Kỳ không dễ dàng tranh cãi nữa.

"Nếu một người được chuẩn đoán là khuyết tật thể chất, khuyết tật trí tuệ hoặc khuyết tật phát triển từ khi còn nhỏ, ở độ tuổi chưa trưởng thành người ta sẽ coi đó là bẩm sinh. Ngoài ra, có rất nhiều bệnh lí bẩm sinh nặng nhẹ khác nhau được phát hiện từ khi trẻ em mới lọt lòng mẹ, những dị tật hoặc bệnh lí này thường phát triển từ khi bào thai hình thành điều đó được gọi là bẩm sinh!"

"Ờ ha!"

Giữa chừng những giải thích của anh, Tử Kỳ há miệng rồi tròn mắt liên tục chỉ vì ngộ ra được những vấn đề cơ bản mà không phải ai cũng có thể hiểu.

"Có thể hiểu một cách đơn giản như vầy… nếu mày dùng khái niệm bẩm sinh để chỉ những người đồng tính, hoặc bản thân những người đồng tính tự áp đặt rằng cảm xúc của họ bẩm sinh như vậy thì cũng không thể thoát ra được quan điểm đồng tính là bệnh!"

"Nghe có vẻ rắc rối quá ha, vậy nếu em muốn giải thích cho người khác hiểu, anh nghĩ em nên nói thế nào?"

Bởi vì câu hỏi này của hắn, anh vui vẻ vẫy hắn lại gần mình hơn, khoác tay mình qua vai đối phương, hai người cùng hướng mắt về phía bầu trời rộng lớn, nơi có vô số những vì sao lấp lánh điểm tô. Sao trên trời hay hoa trong vườn cũng đều giống như nhau cả, chúng thậm chí cũng giống con người. Mỗi cá thể đều mang một sự khác biệt ẩn mình trong cái vẻ ngoài tương đồng như nhau.

"Xu hướng tính dục chỉ đơn giản là cảm xúc của một người này với một người khác mà thôi! Tùy cá nhân mà nó vô tình phát triển, con người có quyền tự do lựa chọn đối tượng của họ ở bất kể thời điểm nào, dù sớm hay muộn cũng không phải là vấn đề!"

"Anh nói vậy em thấy hợp lí rồi nè!"

"Tao nghĩ, xã hội này chỉ thật sự văn minh khi mà con người biết tôn trọng sự khác biệt của nhau mà thôi! Yêu một người lớn tuổi hơn quá nhiều hay nhỏ tuổi hơn quá nhiều cũng là yêu, yêu một người đồng tính hay yêu một người chuyển giới cũng là yêu, tình yêu nào cũng là tình yêu, họ chỉ khác chúng ta ở sự lựa chọn mà thôi! Việc chúng ta cần làm cũng giống như họ, hết mình bảo vệ tình yêu chính đáng của bản thân và tôn trọng tình yêu chính đáng của họ!"

Vòng tay mình ra sau lưng anh, hắn siết nhẹ người ở bên cạnh là cách để thể hiện những cảm xúc của mình.

"Vậy anh nghĩ sao nếu em với anh Tuyên thành một cặp?"

"Vì muốn mày cả đời sống trong cưng chiều nên tao ủng hộ!"

"Anh có muốn xuất bản sách về tụi em không? Lấy tên truyện là gì đây ta… để coi… Anh chàng đẹp trai phải lòng anh chàng quậy phá… anh thấy được không? Hay là… Hot boy trường cấp ba không chịu nổi sự quyến rũ của một trap boy? Anh thấy cái nào được?"

"Nghe mắc ói dễ sợ!"

Nói rồi Nhật An đưa một ngón tay ra vẽ lên bầu trời, một dòng chữ vô hình cũng hiện rõ trong tưởng tượng của hắn.

"U mê hả? U mê đúng không anh?"

"Ờ… tao viết sẵn rồi, tên truyện là U mê."

"U mê, nghe cũng hay, đơn giản súc tích lắm! Ủa mà… rồi ai mê ai?"

"Mày đoán coi!"

"Em không biết, nhưng mà… anh phải viết ổng mê em mới được nhen, ổng mê em nhiều hơn đó!"

"Hahaha!"

Những tiếng cười lưu lại nơi này thật sự thoải mái vô cùng, hắn ước gì có thể đem nó về nhà, chia sẻ với ông cụ non kia một ít. Để cái bầu không khí trầm lắng trong căn phòng anh không chán chường đến như vậy.



Hơn chín giờ tối.

Tử Kỳ rón rén từng bước một từ ngoài cổng vào trong nhà, lên được đến phòng riêng thì hắn vừa mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may hôm nay ba và mẹ ngủ sớm, có đi chơi về trễ cũng không bị chửi giống như mọi ngày.

Tắm rửa xong hắn còn ra ngoài ban công hóng gió một chút, nói đúng ra thì từ khi chuyển về căn nhà mới, Tử Kỳ cũng không rảnh ra ngoài ban công ngắm cảnh thế này. Hôm nay đột nhiên lại nổi hứng, hắn cầm theo cái máy tính bảng định sẽ mở truyện của Nhật An gửi lên xem. Cơ mà vừa ló đầu ra ngoài, nhìn thấy Lam Tuyên đang loay hoay với hai con mèo ở đó, hắn vứt luôn cái máy tính bảng lên chiếc ghế lười, chạy tới gần hỏi thăm như thể bản thân có trách nhiệm lắm không bằng.

"Ủa anh, chưa ngủ nữa hả? Mấy đứa nhóc sao rồi? Ăn uống ổn không anh?"

"…"

Lam Tuyên ngước lên nhìn sự náo động đó của hắn, anh không đáp lời nào, chỉ nhẹ nhàng dùng tay vuốt vuốt dọc theo sống lưng của chú mèo đen. Hắn thấy vậy nên cũng ngồi xuống, khoảng không gian ban công nối liền hai phòng cũng tiện lợi ghê. Lam Tuyên đóng một căn nhà bằng gỗ thông, lót đệm êm và làm thêm tấm lưới chắn để mấy bé mèo không lọt ra ngoài. Anh còn mua rất nhiều đồ chơi trong phòng, mua thêm cả một bồn cát đi vệ sinh để ngoài ban công.

"Nó bị sao á?"

"Không sao hết, nó hơi khó ngủ!"

So với bé silver tabby đã ngủ khò an tĩnh ở trong chuồng, thằng mèo đen đáng ghét này lại cứ kêu meo meo suốt từ chập tối. Nó cứ đòi lên nằm với anh, đòi chui vào trong chăn thì mới chịu ngủ. Anh không còn cách nào khác là phải đợi cho nó ngủ say, sau đó mới đem nó bỏ vào trong chuồng. Ban nãy lúc hắn nhìn thấy anh, thực chất là Lam Tuyên vừa dỗ dành em bé mèo ngủ xong.

"Đòi mua mèo về nuôi mà đi chơi tới khuya mới về như vậy? Từ lúc mua tới giờ em chơi với tụi nó được mấy lần?"

"Thì…"

Câu của anh có phần trách nhẹ, dỗ dành cái của nợ nhỏ kia xong rồi, anh vén tấm rèm căn nhà gỗ kia xuống, phủi phủi tay đứng dậy định đi vào trong.

"Thì anh chơi với tụi nó… anh nựng tụi nó, còn em thì về nựng anh."

Miệng hắn nói, tay cũng tiện thể vòng qua hông của anh, cặp kè dựa dẫm, hắn còn kề mặt mình sát mặt của anh mà thổi một cái.

"Phù… nay em đi ăn với anh H! Có chút chuyện cần hỏi đó mà… nói chuyện xong em cũng thấy nhẹ lòng hơn một chút!"

"…"

Trong lòng Tuyên muốn hỏi xem hắn đã nói chuyện gì, nhưng lại nghĩ mối quan hệ này chưa có bờ bến, anh không dám tọc mạch để hắn khó chịu, vậy nên đành đánh lảng sang một chuyện khác.

"Ngày mai nghỉ học về nhà nội… mẹ xin phép cho hai đứa mình rồi đó!"

"Hả? Rồi… rồi mấy hoạt động ở trường còn dang dở thì sao? Ủa? Mà không đợi anh hai rồi về luôn hả?"

"Mấy hoạt động đoàn thì anh giải quyết online qua nhóm cũng được, còn anh hai mẹ nói đợi thi tốt nghiệp xong sẽ tính sau, có khi anh hai không về được tại còn phải ôn tập để phỏng vấn du học nữa…"

"Trời…"

Thấy đối phương thở dài như vậy, anh quay sang hỏi khẽ với một thái độ vô cùng để tâm.

"Sao vậy? Em không thích về quê chơi à?"

"Quê nội anh có gì vui không?"

"Ừm… mấy năm trước anh thấy không có gì vui, nhưng nếu năm nay có em về cùng chắc là…"

Những lời này Lam Tuyên còn chưa nói xong, hắn đã ôm chặt lấy người anh vật xuống giữa giường.

"Có phải Lam Tuyên mà tui biết không vậy? Anh chạy hệ điều hành fake à? Đáng lẽ ra anh phải nói vì có em về cùng nên anh thấy chán hơn chứ?"

"Anh chưa nói xong mà…"

"…"

Không giấu được cái vẻ quê độ hiện ra trên mặt, hắn nhéo lên ngực anh một cái, thì thầm đề nghị.

"Anh nói thử em nghe tiếp coi…"

Lam Tuyên cười với hắn, một nụ cười vừa đủ để những cảm xúc nho nhỏ trong trái tim hắn hóa thành to to.

"Anh định nói, nếu có em về cùng thì anh thích lắm!"

Tử Kỳ nhìn xuống bàn tay anh, nơi có chút ấm áp đang cầm lấy bàn tay hắn một cách nhẹ nhàng. Hắn lại nghĩ đến những lời mà Nhật An đã nói, cảm thấy mình thật sự không cần thiết phải đặt nặng vấn đề giới tính để làm gì cả.

"Nếu như… ba không đồng ý chuyện tình cảm của anh với em, anh định sẽ làm sao?"

"…"

Không có quá nhiều lần Tử Kỳ nghiêm túc đặt ra câu hỏi như vậy, hắn khiến anh bất ngờ một chút, phấn khích một chút, nhất thời cũng chưa nghĩ ra mình nên làm những gì, nên đáp ra sao.

"Ba chắc chắn sẽ không đồng ý… nhưng mà nếu như em cho anh cơ hội, chúng ta sẽ từ từ thuyết phục!"

"Nếu như không thể thuyết phục được thì sao? Anh vẫn tiếp tục thích em hả? Chỉ là thích thôi mà… nếu ngoan ngoãn từ bỏ anh cũng có thể tìm kiếm một người khác…"

"Không đâu!"

Anh có can đảm khẳng định với Tử Kỳ như vậy, còn kéo hắn vào lòng để ôm thật chặt, nói với hắn những điều chỉ là nhất thời suy nghĩ.

"Anh không từ bỏ được… anh đã thử từ bỏ rất nhiều lần trước khi thừa nhận với em rồi! Nếu dễ dàng như vậy thì anh đã không chấp nhận chờ đợi cơ hội từ em!"

"…"

Trong lòng hắn, Lam Tuyên vốn là một chỗ dựa, là một người đáng để tin tưởng. Cùng với những gì mà Nhật An đã nói, hắn cũng nghĩ bản thân sẽ không tìm được ai khác có tính cách giống như anh. Có vẻ lựa chọn này hơi khó khăn thật, nhưng chỉ cần tin tưởng Lam Tuyên là được, đúng không?

"Em tin anh! Vậy mình cùng nhau cố gắng nha…" – lời này hắn không trực tiếp nói, chỉ nhẹ áp môi mình lên môi của anh, dùng chiếc lưỡi tách nhẹ da thịt ẩm ướt và ngọt ngào kia, hóa ra bởi vì người đó là Lam Tuyên, hắn tự nhiên lại thấy hai đứa con trai hôn nhau cũng ổn.

Hắn cũng thấy thích.

Thích đến mức bị anh làm cho mê hoặc rơi vào trong giấc ngủ sâu, giống như bé mèo nhỏ nào đó, ở trong sự ấm áp thơm tho của anh mới thấy giấc ngủ dễ đến như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.