Ra khỏi chỗ làm thêm, Nhật An dắt chiếc xe đạp lên một khoảng dốc cao, Tử Kỳ lẽo đẽo đi phía sau, hắn lèm bèm đòi anh dẫn mình đi xem cánh đồng hướng dương ở gần thành phố, chỉ có điều sau khi tan làm thì trời cũng vừa hạ nắng, đi lúc này cảnh đẹp không đủ hoàn hảo để mà thỏa mắt, vậy nhưng dù Nhật An có thuyết phục hắn ra sao, giọng điệu của Tử Kỳ phía sau vẫn đầy cố chấp trách anh không chiều chuộng mình.
"Tại anh hết, em nói anh xin nghỉ một ngày đi chơi với em mà anh không chịu, mấy bữa nữa người ta cắt cây cho bò ăn hết còn gì nữa đâu mà ngắm!"
"Mày hay quá, mày sống ở Đà Lạt chứ có phải tới đây du lịch mấy ngày rồi về đâu mà gấp vậy?"
"Nhưng mai mốt anh xuống Sài Gòn học rồi, lâu lâu mới về… biết chừng nào anh mới dẫn em đi được?"
Cái lí do mà hắn nói ra không phải không đúng, chỉ có điều chuyện học Đại học với anh còn xa vời quá, dù thời gian cứ chầm chậm tiến lại gần nhưng điều kiện và nhiều thứ cần phải lo vẫn đang nằm ngoài khả năng của anh.
"Tao còn chưa biết tao có thi Đại học không nữa, giờ tao lo tốt nghiệp cấp ba trước đã!"
"Sao lại không? Anh nói anh xin học bổng mà?"
Nhận được câu trả lời từ phía đối phương, Tử Kỳ vội vàng chạy tới gần vịn vào vai anh, hắn có vẻ ngạc nhiên xen lẫn lo lắng, sợ những dự định trước đó anh từng kể với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3620736/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.