Chương trước
Chương sau
Tác giả: HTS

---

Khép lại khâu tổ chức trao giải khi đó chắc cũng đã hơn mười một giờ đêm, ẵm một mớ giải thưởng về phòng mà tâm trạng của Tử Kỳ mơ mơ màng màng không xác định được có thật hay không. Hắn lẩm nhẩm tính thử tổng số tiền thưởng của anh suốt dọc đường quay trở về khách sạn, chẳng hiểu sao hôm nay tự nhiên lại dốt toán đến như vậy.

"Giải của anh là năm mươi triệu… thêm cái giải gì đẹp trai gì nữa hả?"

"Gương mặt sáng sân khấu chứ đẹp trai gì?"

"À à… thì nó đó, sáng sân khấu là nói màu mè, chứ nói ngắn gọn là đẹp trai mà!"

Hắn vừa đi vừa nói về việc ngắn gọn, nhưng chẳng hiểu hắn đã ngắn gọn kiểu gì mà người ta dừng chân lại rồi chân của hắn vẫn còn thong thả bước tiếp thế kia.

"Ủa? Phòng này hả? Em tưởng chưa tới haha!"

"Tử Kỳ đúng là đã bị tiền che mắt thật rồi, nhận một lúc quá nhiều giải thưởng… tự nhiên quên luôn đường về phòng đúng không?"

Bảo Khang đứng phía sau lưng anh chờ đợi cánh cửa mở ra, giọng điệu có quá nhiều niềm vui nên cũng chọc hắn một câu để tạo thêm bầu không khí.

"Đúng đó, đang nghèo gần chết tự nhiên có một đống tiền… chưa kịp thích nghi luôn nè!"

"Nghèo?"

Chân bước vào bên trong phòng rồi, Khang vẫn còn để tâm đến câu nói kia của hắn, cậu hỏi lại một từ, nhưng biểu cảm có vẻ không tin những gì hắn vừa than thở cho lắm.

"Thì tui nghèo mà? Mấy người làm gì ngạc nhiên quá vậy?"

"Thì mình ngạc nhiên thôi… nhà anh Tuyên dù sao cũng là đơn vị kinh doanh homestay có tiếng trong thành phố mà, Kỳ suốt ngày cứ nói mình nghèo… để người khác biết được Kỳ là em nuôi của anh Tuyên, mắc công người ta nói gia đình anh Tuyên đối xử không tốt với Kỳ đó!"

Đúng là hắn lúc nói chẳng nghĩ suy nhiều, nghe mấy lời phân tích của Khang lại cảm thấy phức tạp quá so với tính cách của mình. Nhưng trước giờ hắn vốn dĩ là vậy rồi, sống không bận tâm những điều người khác nói, lại còn là những người không hề có giá trị gì trong cuộc đời hắn.

"Kệ chứ, ai muốn nói gì thì nói hơi đâu quan tâm làm chi cho mệt!"

"Kỳ không quan tâm nhưng mà…"

"À…"

Câu dang dở Khang vẫn còn đang muốn nói, Lam Tuyên ở bên cạnh bất ngờ chen vào giống như định sẽ lên tiếng. Đợi ánh mắt đối phương hướng về phía mình, anh lạnh lùng hỏi thẳng một câu.

"Ban nãy có nói sẽ dọn qua phòng của Kiên?"

"À dạ, em về theo anh để lấy đồ thôi… cũng khuya rồi, em tranh thủ để hai người còn nghỉ ngơi nữa chứ!'

"Ừm…"

"…"

Cậu thiếu gia vừa nói vừa đưa mắt quan sát thái độ của Lam Tuyên, mặc dù để đọc được biểu cảm trên gương mặt anh là chuyện rất khó, nhưng xem ánh mắt của đối phương như vậy, cậu cũng đoán ra được là anh không muốn cậu nói động đến Tử Kỳ.

Có lẽ là vậy…

Bảo Khang tự nhủ với lòng mình như thế, biết thừa Tử Kỳ thường hay nói mà không suy nghĩ gì cả. Nhưng có lẽ Lam Tuyên cũng không muốn người khác lên giọng bắt bẻ người mà anh ấy thích. Hoặc cũng có thể bởi vì Khang vừa nhắc đến chuyện "em nuôi", một khái niệm mà từ lâu Lam Tuyên đã không còn suy nghĩ đến nữa.

"Đồ của em chỉ có bấy nhiêu đây thôi, trong ba lô cũng chẳng soạn ra nên không phải tìm kiếm lại, có gì ngày mai hai người dọn phòng nếu có thấy đồ của em bị sót thì giữ lại giúp em nha!"

"Ok!"

Tử Kỳ đúng là sướng thật đấy, nếu như hắn thật sự trở thành người yêu của Lam Tuyên về sau này, không cần hỏi cũng biết hắn sẽ được anh cưng chiều ra sao. Chỉ cần nhìn thấy thực trạng ở hiện tại, nhìn cách hắn vừa về đến phòng đã nằm ền ra trong khi anh phải loay hoay đi tới đi lui dọn dọn dẹp dẹp thì cũng đủ ganh tị rồi.

"Em về phòng trước nha, chúc hai người ngủ ngon!"

"Ngủ ngon nha cục cưng!"

"Kỳ ngủ ngon!"

Vẫn là hắn nằm ở trên giường buông nhẹ một câu để chào tạm biệt, trong khi anh vừa phụ xách đống hành lí vừa bước ra mở cửa cho Khang. Chỉ có điều đến một câu chúc ngủ ngon anh cũng chẳng nói, người thích nghĩ sâu xa như Khang tuy là đôi lúc có chút phức tạp nhưng thật ra những gì bản thân đang nghĩ cũng không hoàn toàn gọi là vô lí. Bởi lẽ dù sao trong lòng anh đối với Tử Kỳ cũng đã có kiên định rồi, Tử Kỳ thay anh chúc một câu ngủ ngon, anh liền xem như mình chẳng cần phải nói thêm nữa làm gì.

"Em về phòng nha… chúc mừng anh!"

So với đêm hôm qua khi cậu rời đi khỏi căn phòng này, hiện tại bởi vì lòng buông bỏ một thứ đã gắn liền với cảm xúc trong khoảng thời gian khá dài như vậy. Bảo Khang thầm cảm thấy mừng thay cho anh, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia cũng không còn thấy trái tim mình đau đớn giống như những lần trước nữa.

"Chúc mừng…"

Nghe anh đáp lại câu chúc mừng, đôi mắt cậu hiền lành cong lên. Ừ, có lẽ như vậy thì mới đúng, nhưng chẳng biết anh đã hiểu rõ hết ý của cậu hay chưa? Cũng chẳng biết, hỏi ra những lời này với anh có phải là cậu đã quá lỗ mãng hay không?

"Đêm qua… hai người đã có câu trả lời cho nhau rồi chứ?"

"…"

Giọng điệu khe khẽ đó của Khang khiến biểu cảm trên gương mặt vốn dĩ lạnh lùng của anh có chút biến chuyển. Anh hơi nâng nâng hàng mi lên, vành tai cũng bất ngờ ửng đỏ, có lẽ lòng đã thầm đoán được những chuyện đối phương mắt thấy tai nghe từ đêm hôm qua và có lẽ đó cũng là lí do vì sao Bảo Khang không quay về phòng.

"Em xin lỗi, em không cố tình rình hai người đâu… chỉ là em thấy cửa không khóa nên mới… nhưng mà lúc đó em đã đi ngay rồi…"

"Xin lỗi… trễ như vậy còn chiếm phòng của chung nữa… thật sự…"

Anh chưa nói hết câu của mình, cậu đã nghe thấy tiếng của hắn từ bên trong phòng vọng ra, giọng điệu tò mò đến lí do mà anh và cậu còn phải ngập ngừng nán lại trước cửa như vậy.

"Khuya rồi đó nha, tâm sự nói chuyện riêng cái gì mà lâu dữ vậy?"

"Người ta ghen rồi kìa!"

Cậu bật cười chọc anh như vậy, tay cũng vội túm lấy hành lí của mình sẵn sàng rời đi. Nhưng có vẻ Tử Kỳ không chỉ ở bên trong đó hỏi ra một câu cho qua, hắn đã bất ngờ xuất hiện từ sau anh trong lúc hai người còn đang ngập ngừng chưa kịp nói lời chào cuối.

"Bắt quả tang rồi nha! Nói xấu tui cái gì đúng không?"

"…"

Nhìn cách hắn tự nhiên choàng tay qua vai của anh rồi chồm tới hỏi, mặt cũng cận kề mặt như vậy mà anh chẳng hề tránh né giống như trước kia, trong lòng của Bảo Khang nhất thời vẫn còn cảm thấy ganh tị đôi chút.

"Em đi nha, anh với Tử Kỳ nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn về sớm đó!"

"Ừm!"

"Bái bai Tử Kỳ!"

"Bai!"

Hắn lờ đờ ánh mắt nhìn theo một cách khó hiểu, lúc đối phương đã quay lưng rời đi rồi, Lam Tuyên cũng hơi hơi xoay đầu nhìn hắn, tiếp xúc gần gũi cũng chẳng phải là lần đầu tiên giữa hai người họ, nhưng ánh mắt Tử Kỳ chính là điểm yếu của anh, không giấu được một chút run nhẹ trên đôi mi mình, Lam Tuyên cầm lấy tay của hắn nhè nhẹ đẩy ra khỏi bờ vai kia. Cố tình di chuyển vào trong phòng thật ra là để tránh né một khoảng trống rỗng không biết nói gì với nhau.

"Dù sao cũng được nghỉ cả tuần… lại không được ở Sài Gòn chơi mà còn về gấp… à… điện thoại em hết pin nên cũng quên nhắn cho mẹ, anh nhắn cho mẹ chưa vậy?"

"Anh nhắn rồi!"

"Mẹ có nói gì không?"

"Mẹ nói ba có việc lại đi gấp rồi, chiều mai ba sẽ về nên nhắc tụi mình tranh thủ về trước ba! Nghe nói cả nhà phải đi đâu đó!"

"Ò…"

Buông nhẹ một thái độ hờ hững như vậy với anh, hắn cũng tới ngồi cạnh bên đống hoa và cúp thưởng được anh đặt đầy trên giường. Lam Tuyên vừa mới về đến phòng đã lui cui dọn chỗ này chỗ kia, xong xuôi được một nơi gọn gàng cho hắn ngả lưng anh mới tìm chỗ ngồi để tẩy đi lớp trang điểm nhè nhẹ mà theo yêu cầu của ban tổ chức cuộc thi bắt buộc.

"Làm gì vậy?"

Thấy đối phương loay hoay tìm túi bông nhỏ, hắn lại đem túi bông giấu ra sau lưng để mà chọc ghẹo. Anh cũng chẳng biết hắn rốt cuộc có nghiêm túc không, nhưng xem ánh mắt giống như đắm chìm vào nhan sắc của anh thì thật sự quá rõ ràng.

"Lần đầu thấy anh Tuyên trang điểm luôn đó… vẽ mắt thế này nhìn cuốn ghê ha… xem ra ekip của cuộc thi này cũng có tay nghề quá nhỉ… làm em suýt không nhận ra anh luôn đó!"

"Đưa túi bông cho anh…"

"Đừng tẩy đi mà, để em ngắm một chút đi!'

"Tử Kỳ…"

Có lẽ bởi vì giọng điệu này của hắn quá ư đại trà, đầu chân mày của anh lại khẽ cau cau. Anh không muốn hắn đem những lời ngọt ngào trao cho người khác, sau đó lại đem những lời tương tự giống như vậy nói ra với mình.

"…"

Tuy là sự khó chịu đã dần hiện lên nơi ánh mắt anh, nhưng để nói một lời rõ ràng với hắn về tâm ý mình thì Lam Tuyên lại chẳng nói. Anh chỉ dùng sự im lặng kia để hắn tự suy ngẫm lại, mà Tử Kỳ vốn dĩ cũng là một người vô cùng nhạy bén. Hắn thấy anh tỏ thái độ với những lời khen ngợi của mình, miệng tự nhiên cũng thôi không đẩy đưa nữa.

"Nhìn em như vậy? Có ý gì hả?"

"…"

"Ơ?"

Bởi vì anh chỉ buông một tiếng thở dài rồi lại ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác, hắn bức xúc đưa tay ra đẩy vai anh một cái.

"Khen anh thật lòng mà anh cũng khó chịu nữa!"

"Thật lòng?"

"Rất thật lòng, vô cùng thật lòng, cực kì thật lòng…"

"Vậy xem ra em cũng thật lòng với nhiều người nhỉ?"

"Lại cái gì nữa đây?"

Cặp chân mày cau cau chuyển từ chỗ anh sang chỗ của hắn, Tử Kỳ thiếu điều muốn giãy lên chỉ vì đối phương liên tục nói xỏ xiên mình. Lam Tuyên lại không muốn phí lời giải thích với hắn, anh chỉ chăm chú tìm kiếm thứ gì đó trong chiếc điện thoại của mình, chỉ vài giây trôi qua đã nhanh chóng đưa về tầm mắt hắn một đoạn video, khung cảnh được quay lại cũng khá quen thuộc với hai người họ.

"Cái gì đây?"

"Xem đi!"

Bên trong sự ồn ào náo nhiệt của đoạn clip kia là toàn cảnh bữa tiệc nhẹ trước khi đêm trao giải diễn ra. Anh chỉ vô tình quay lại không gian được trang trí đầy tinh tế đó, nhưng cũng đồng thời quay được cảnh mà hắn đưa đẩy thả thính với cô nàng tên Ngọc vừa mới quen.

"Đừng mà, anh thấy đẹp mà… đừng tháo xuống, để anh ngắm em một chút đi…"

Đến khi hắn chính tai nghe được những lời trơ trẽn mà mình nói ra, hắn lại đơ người nhìn đôi mắt đầy phán xét của Lam Tuyên mà miệng không có nửa lời cảm thán.

"…"

"Sao? Đúng quá không có gì để cãi chứ gì?"

"Thì… thì… chỉ là vô tình trùng hợp thôi!"

"Ờ?"

Anh nhếch chân mày lên trước lời biện minh của hắn. Xem như chỉ là vô tình đi cũng được, nhưng những lần vô tình của hắn lại khiến cho anh một nửa đắm chìm, một nửa chơi vơi.

"Vô tình? Rồi lúc nhận giải xong… cũng là vô tình đi cùng tôi xuống chỗ ngồi ở phía sau, bỏ cô nàng kia lại một mình để người ta giận đến mức phải chạy theo năn nỉ đó… cũng là vô tình thôi đúng không?"

"Cái đó… cái đó là tại vì… ừ thì là…"

Không muốn tiếp tục nghe những lời biện bạch của hắn, anh đột ngột chen vào câu ấp úng kia bằng một thái độ bất mãn cực kì.

"Vô tri thì có!"

"Cái gì mà vô tri?"

"Tùy tiện, ngẫu hứng… cái gì cũng nông nổi nhất thời…"

"Ơ kìa?"

Hắn co chân lên đạp vào chân của anh một cái, cảm thấy những lời chửi xéo kia quả thật không sai. Nhưng chỉ đúng phần nổi của hắn mà thôi, tuy rằng hắn trăng hoa trêu ghẹo… nhưng cũng đâu có nghĩa bản thân thật sự dễ dãi như cách anh đang nhận xét.

"Em hướng ngoại mà… mấy lời khen ngợi xã giao để tạo thêm mối quan hệ đâu phải là xấu. Mà nhỏ Ngọc đó là hot girl Sài Gòn đó, anh xem thử facebook mấy trăm nghìn lượt follow của người ta đi, chắc anh tưởng người ta sẽ vì mấy lời ngon ngọt của em mà tin à? Chẳng qua nếu có… cũng chỉ là có ấn tượng tốt mà thôi!"

"Ấn tượng tốt?"

Lần này anh nhắc lại câu từ hắn nói bằng một giọng điệu còn khắt khe hơn.

"Cũng biết làm như vậy sẽ khiến người ta có ấn tượng tốt, sao phải khiến cho nhiều người có ấn tượng tốt đến như vậy? Hạn chế một chút để ít ra mình không trở thành kẻ lẳng lơ bông đùa chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

"Ầy, chế độ ông già của anh lại bật rồi đó, chẳng ai nói em như vậy là lẳng lơ hay bông đùa gì hết, em thấy chỉ có mình anh nói thì đúng hơn! Cơ mà em lẳng lơ bông đùa thì sao? Em toàn chọn mấy người vốn dĩ đâu có liên quan đến anh… Hồng Ngọc là em gái hay chị gái của anh hả? Đâu phải? Cũng đâu phải người yêu của anh hay vợ anh đâu… mà nói đúng ra á… em có lẳng lơ hay bông đùa với ai cũng đâu có liên quan gì đến anh. Sao cứ mỗi lần em muốn tìm kiếm một mối quan hệ mới là anh lại tỏ thái độ kì cục như vậy?"

"…"

Chỉ bởi vì hắn cho rằng những điều hắn đang làm chẳng liên quan gì đến anh, nên dù anh có nói thêm nữa kết cục cũng chỉ là bất đồng thôi. Muốn bầu không khí của đêm nay sẽ không tệ đi, anh chọn cách im lặng sau một mớ biện luận đầy căng thẳng của hắn, cầm lấy chiếc khăn nhỏ đứng dậy và định bước vào phòng tắm.

"Nè… lại giận nữa hả?"

Cũng không muốn cách hắn cứ tùy tiện vỗ về mình thế này, anh lặng lẽ rút tay ra khỏi bàn tay đầy thân mật đó, gương mặt lạnh lùng ném kèm theo một ánh mắt đầy thất vọng về phía đối phương.

"Chẳng liên quan gì đến nhau... có gì để mà giận chứ?"

"Sao anh nói chuyện cứ như mấy con bánh bèo ỏng ẹo hay giận hay hờn vậy ta?"

Lại sắp đến lúc hắn nói ra những lời thiếu suy nghĩ rồi, anh vội vàng ngăn lại những tổn thương hướng về mình bằng một thái độ dứt khoát hơn trước, nhưng trong từng câu chữ vẫn rất nhẹ nhàng đối xử với hắn.

"Anh không muốn nói về vấn đề này nữa được chưa? Chỉ là trong quan điểm của anh… anh sẽ nghiêm túc với một người hơn là lông bông như cách em làm!"

"Nói cứ như anh đang nghiêm túc tán tỉnh ai vậy?"

"…"

"Kiểu người như anh á, không làm gì cũng là đang tán tỉnh người khác đó, bộ anh không biết hả?"

"…"

Nghe qua lời hắn nói có vẻ vô lí, nhưng thật ra nếu suy nghĩ lại cũng đúng chứ nhỉ? Anh không cãi được hắn, lòng tự thừa nhận mình dù chẳng làm gì cũng thu hút được ấn tượng từ những người khác. Chỉ là khi muốn mình phải thật ấn tượng với hắn thì anh lại phải cố làm nhiều thật nhiều để hắn trông thấy.

"Không nói nữa, trễ rồi… để anh đi tắm!"

"Trễ rồi… tắm đêm coi chừng bị đột quỵ đó!"

Cứ tùy tiện như vậy kéo anh xuống chiếc giường kia, chẳng biết từ khi nào Lam Tuyên lại dễ dàng để cho hắn quật ngã như vậy? Anh bị hắn ghì chặt bằng tay và chân, khoảng cách gần gũi này với anh đã đủ lắp đầy những lời lẽ cay đắng kia, nhưng nếu để anh thêm hi vọng… anh lại chẳng có đủ can đảm để mà hi vọng.

"Hôm nay anh giỏi lắm luôn đó… từ lúc xem anh thi cho tới lúc nhìn anh nhận giải… tự hào lắm luôn!"

"…"

Tử Kỳ quả là thật biết cách dụ người, hắn sinh ra đã có một khuôn miệng cười vô cùng tỏa nắng, ánh mắt lúc nào cũng rạng rỡ năng lượng, điểm chết người duy nhất khiến anh cảm thấy quan ngại chính là cái giọng điệu đó. Những ngày đầu tiên gặp lại hắn, anh cứ nghĩ mình cảm thấy khó chịu đến như vậy là bởi vì bản thân ghét cay ghét đắng loại người thích nịnh bợ và lươn lẹo kia chứ?

Hóa ra…

Hóa ra anh cũng chỉ mang một trái tim mỏng manh non dại, cũng thích nghe những lời xu nịnh từ hắn, lại còn không thích hắn đem những lời đó ban phát cho một ai cả. Thầm nghĩ những việc này trong lòng, gương mặt anh bất chợt nóng bừng như vừa bị lửa hắt tới.

"Đỏ mặt? Lại mắc cỡ nữa à? Haha…"

"…"

"Mà sao anh lại muốn em lên nhận giải mix nhạc chung vậy? Em không ngờ được luôn đó… công nhận đứng trên sân khấu nhìn xuống đông người tự nhiên rén ghê, lúc đi xuống em đi sau anh như bị anh thao túng tâm lí luôn nha… rồi vô ngồi kế bên nhìn lên mới thấy nhỏ Ngọc… hahaha… em đúng là điên tiền mất rồi!"

"Nửa đêm rồi đó, em nhỏ giọng một chút được không?"

Thời gian qua đi, những câu từ của anh khi la rầy hắn cũng chẳng còn khắt khe như trước nữa. Thời gian qua đi, cách đối xử dịu dàng của anh càng khiến cho hắn ngoan ngoãn hơn nhiều. Nhất là dạo gần đây Tử Kỳ không còn ương bướng, nếu anh đã có ý bảo hắn nhỏ giọng, hắn sẽ y như rằng "thều thào" cố tình diễn sâu một chút cho anh vừa lòng. Đến khi Lam Tuyên phải lắc đầu hoặc liếc nhẹ hắn trong một biểu cảm hết sức "chịu thua", Tử Kỳ lại hả hê bật cười vì chọc ghẹo anh thành công rồi đấy.

"Nhỏ như vầy được chưa?"

"…"

"Cho em mượn điện thoại của anh đi…"

"Làm gì?"

"Thì xem facebook một chút thôi, điện thoại của em hết pin rồi!"

"…"

Để Lam Tuyên đồng ý cầm điện thoại của mình rồi đưa cho hắn, có lẽ khoảng cách xa lạ giữa hai người đã được thu về mức "Không" rồi đó. Trước kia bất kể là thứ gì thuộc về vật dụng cá nhân của anh, anh cũng chẳng dễ dàng để cho người khác đụng vào như vậy. Đằng này chỉ cần Tử Kỳ than phiền vì không biết mật khẩu điện thoại là gì, anh thậm chí còn để cho hắn tự ý cài dấu vân tay của mình trong đó.

"Trời, mới đó thôi mà facebook của anh có quá trời người theo dõi luôn nè!"

"…"

Lam Tuyên để cho hắn thoải mái nằm bên cạnh mình, lại còn kê đầu cùng chung một chiếc gối. Anh thinh lặng theo dõi ngón tay của hắn lướt nhè nhẹ trên màn hình điện thoại, cuối cùng cũng dừng lại trước một bài đăng vô tình bỏ quên từ sáng đến giờ.

"Ủa?"

Điệu bộ kinh ngạc đó của hắn khiến anh tò mò, tò mò hơn nữa là bài đăng hắn vừa dừng lại có rất nhiều lượt phẫn nộ, lướt lên xem để đọc rõ nội dung của người đăng cũng chưa hiểu hết vấn đề. Tử Kỳ đành phải chạm vào phần bình luận mà từ từ đọc từng chia sẻ nhỏ. Đến khi hắn vớ được một chiếc ảnh chụp màn hình, thứ được cho là nơi bắt đầu sự việc của một bình luận công kích đối phương, hai người ngọ ngỡ ngàng nhìn nhau mà khó giải thích trọn vẹn thành lời.

"Sao vậy ta?"

Không dám tùy tiện đưa ra lời bình phẩm, Tử Kỳ chỉ là người lên tiếng hỏi trước, bởi khoảng thời gian hắn được gặp gỡ và quen biết Nhật An không lâu. Nhưng người chơi thân với Nhật An như Tuyên, những chia sẻ khách quan đến từ anh ấy có lẽ sẽ không sai được.

"Anh H trước giờ vốn cũng hay đăng bài thể hiện cá tính như vậy, đôi lúc chỉ là đùa mà thôi nhưng anh đọc cũng cảm thấy có phần thiếu tế nhị! Đây không phải lần đầu tiên, chỉ có điều… không biết tại sao lần này lại gặp nhiều bình luận phản đối vậy nữa…"

"Mà mấy người này lạ ghê nè, em chưa thấy họ bình luận trên bài đăng của anh H bao giờ cả!"

"…"

Cùng với hắn lướt lướt một lúc, anh cũng nhận ra số người đang bày tỏ phẫn nộ ở đó vô cùng xa lạ. Hơn nữa những bình luận công kích không ngừng tăng lên, nhưng khi nhấn vào trang cá nhân Nhật An sử dụng, hai đứa đều không thấy bất kì một động thái cập nhật nào sau đó.

" Anh H là người có cá tính mạnh, cách nói chuyện thẳng thắn đến mức sỗ sàng… trước kia cũng từng có mấy lần đăng bài dễ gây tranh cãi thế này anh và anh hai đã từng nhắn tin góp ý nhiều lắm! Lần này… chắc là lại vạ miệng nữa rồi!"

"Anh xem nè… trang chủ hội học sinh cũng đóng luôn rồi! Em thấy có mấy bình luận chia sẻ của học sinh trong trường mình… họ đem chuyện này yêu cầu hội học sinh xử lí Nhật An…"

Xem ra chuyện không hề đơn giản một chút nào cả, hắn chỉ là đơn thuần đưa cho Lam Tuyên xem qua vài dòng bình luận, đôi mắt anh đã lộ rõ ra một sự lo lắng rất lớn. Đó là còn chưa kể đầu chân mày đã bắt đầu cau lại, anh đưa tay mình ra đón lấy chiếc điện thoại từ tay hắn, ngả lưng một chút xíu đã phải ngồi dậy buông tiếng thở dài.

"Haiz… chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến anh hai đó… bình thường anh hai chơi thân với anh H lắm, có những lúc bận quá… công việc của hội trưởng cũng nhờ Nhật An giải quyết một phần! Bây giờ vạ miệng này khiến cho học sinh trong trường phẫn nộ… họ chắc chắn sẽ đồng thời công kích luôn cả anh hai nữa…"

"…"

Hắn thinh lặng lắng nghe anh nói, suy đoán này quả thật chẳng sai. Có rất nhiều chia sẻ, rất nhiều những quan điểm cho rằng Hàn Dương không chịu lên tiếng là bởi vì muốn bao che cho bạn thân của mình.

"Năm lớp mười cũng bị một lần rồi, lần đó anh hai phải đứng ra xin lỗi… lại còn đụng trúng khoảng thời gian anh hai chuẩn bị ứng cử chức hội trưởng hội học sinh nữa chứ… lùm xùm đâu đó mấy tháng trời… nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng trầm trọng giống như lần này! Gần thi tốt nghiệp lại còn chuẩn bị bầu ban chấp hành mới… đâu còn mấy tháng đâu mà cũng gây ra chuyện rắc rối nữa chứ…"

"…"

Tử Kỳ đặc biệt có một cái nhìn rất tích cực về phía Nhật An, mặc dù hắn ít khi kể cho anh nghe, nhưng Nhật An lại là lựa chọn mà hắn thường xuyên tâm sự và trao đổi nhất. Kể ra, trong suy nghĩ của hắn Nhật An lúc nào cũng là một người đáng tin tưởng, chưa từng có chuyện gì hắn kể với anh mà bị đem ra bán tán với một người khác. Hắn cũng thích cái cách đối phương luôn luôn tôn trọng và đối xử rất tử tế với mình, ngoài những việc tốt mà hắn thấy… thì duy nhất tính cách thẳng thắn có phần lỗ mãng của An cũng khiến cho hắn quan ngại.

Chỉ là…

"Em gọi thử cho anh H xem…"

"Khoan đã…"

"Hay là nhắn hỏi thử anh hai xem chuyện như thế nào rồi?"

Chỉ là hắn chưa từng nhìn thấy Lam Tuyên lo lắng ra mặt thế này, trong lòng tự nhiên nghĩ đến chuyện có hơi tào lao một chút.

"Sao vậy? Bộ anh cũng giống như anh hai… thấy anh H như vậy là phiền lắm sao? Em đọc bình luận của anh hai… thấy thái độ cũng khắt khe dữ lắm đó, là bạn thân với nhau mà lại chỉ trích công khai như vậy…"

"Đương nhiên là anh hai phải khắt khe rồi, càng thân thiết thì càng phải nghiêm khắc hơn!"

"Nói như vậy…"

Hắn lại buông người thoải mái nằm xuống chiếc giường kia, giọng điệu ngập ngừng giống như phải đắn đo suy nghĩ nhiều lắm mới đưa ra câu phản hồi.

"Nếu như em lỡ làm gì sai… anh cũng sẽ không ngại chỉ trích em trước đám đông như vậy luôn hả?"

"Tử Kỳ… chỉ trích ở đâu thì cũng vậy thôi! Nếu đã thật sự thân thiết…"

"Nếu đã thật sự thân thiết, vậy tại sao lại nghĩ đến chuyện bản thân sẽ bị ảnh hưởng trước hết thế kia?"

"…"

Bởi vì hắn cố tình chen vào trong cái giọng điệu bắt đầu có sự khó nghe, anh đành giữ im lặng một lúc. Khe khẽ xoay nhìn hắn đang nhắm mắt kê tay nằm mà không dùng gối của anh. Hình như Tử Kỳ giận thì phải, anh cũng không biết hắn đang giận anh hai vì khắt khe quá với người bạn thân duy nhất của mình. Hay là hắn đang tự đặt mình vào vị trí của Nhật An để suy nghĩ nữa.

"Em nghĩ anh với anh hai chỉ suy nghĩ đến chuyện ảnh hưởng cho bản thân mình thôi sao? Thật ra… anh H trước giờ thường gây rắc rối vì những chuyện nhỏ thế này… anh hai cũng đã nói chuyện riêng nhiều lần rồi! Đằng này sau khi tốt nghiệp, anh H còn làm hồ sơ để được duyệt phần học bổng đại học! Việc giữ gìn phong độ học tập và hạnh kiểm rất quan trọng… mọi người cũng vì lo lắng cho anh ấy nên mới…"

"Em thì lại nghĩ khác đi đó!"

"…"

Chen vào giữa câu nói của anh thêm một lần nữa, Tử Kỳ quả thật rất giống với Nhật An ở khía cạnh này. Hắn thường có suy nghĩ đi theo chiều hướng khác biệt so với đám đông. Nhưng những người giống anh chịu lắng nghe hắn lại chẳng có nhiều.

"Em nghĩ nếu anh hai không phải là người đầu tiên bình luận chỉ trích một cách khắt khe… có lẽ số đông kia sẽ không xem nặng vấn đề như vậy!"

" …"

"Thật ra em không có ý sẽ đổ lỗi cho anh hai đâu… nhưng chuyện phát ngôn lỡ lời là chuyện mà chắc chắn mỗi người sẽ có vài ba lần không thể tránh khỏi… anh H sai rồi, nhưng anh hai cư xử như vậy cũng không hề đúng…"

Có lẽ đây là lần đầu anh thấy hắn nghiêm túc trao đổi sự việc với mình đến mức giọng điệu cũng trầm lắng đi như vậy. Anh chăm chú lắng nghe những gì hắn nói, cũng cảm thấy có phần đáng để tham khảo. Nhưng điều quan trọng hơn là ánh mắt rũ xuống kia của hắn không giống với một Tử Kỳ mà anh đã thích một chút nào cả.

"Anh hiểu ý của em rồi… để ngày mai về nhà có gặp anh hai thì anh lựa lời hỏi thử… nhưng anh tin anh hai đối với anh H chỉ là bức xúc nhất thời mà thôi… thật ra… hai người họ cũng có nhiều khi thẳng thắn chỉ trích nhau kiểu như vậy…"

"Nói nhiều như vậy… sợ em giận anh hai hay gì?"

"Ừ thì…"

Sợ hắn giận anh hai chỉ là một phần, phần lớn hơn trong nội tâm anh có lẽ là sợ hắn sẽ tủi thân. Anh biết Tử Kỳ rất yêu quý Nhật An, còn biết hắn đối với Nhật An lúc nào cũng như một người anh em ruột thịt, đồng cảnh ngộ là thứ phát sinh tình cảm giữa họ. Nhật An yêu thương bênh vực hắn thế nào, hắn chắc chắn cũng làm như vậy đối với những chuyện xảy ra nơi người bạn này.

Anh sợ hắn xem cách đối xử của anh hai với Nhật An là kết cục khi bản thân mình cũng vô tình làm ra chuyện sai trái.

"Mình đi tắm không? Đi tắm đi… tắm dưới vòi nước nóng một chút tâm trạng sẽ khá hơn đó. Anh hai dù sao cũng dễ mềm lòng… chuyện chắc không đến mức nào đâu… đừng có suy nghĩ nhiều làm gì…"

"Em biết rồi… mượn điện thoại của anh chơi game một chút nha, anh đi tắm trước đi!"

"Nhưng mà…"

Dù không thể nói thêm lần nữa, nhưng thật sự câu rủ rê kia của anh vốn dĩ có ý muốn hắn tắm cùng với mình. Cũng biết Tử Kỳ không để tâm những chuyện tế nhị xảy ra giữa hai người họ là điều đáng mừng, nhưng có lẽ thờ ơ của hắn lại càng khiến anh lo lắng nhiều hơn.

Ngồi ở đó một lúc nghĩ suy, Lam Tuyên cuối cùng cũng chịu đứng dậy bước vào trong phòng tắm một mình.


Anh khóa trái cánh cửa kia rồi, hít một hơi thật sâu mới chầm chậm quay đầu nhìn khung cảnh có lạ có quen phía sau lưng mình. Nơi mà chỉ vừa mới sáng nay, anh và hắn đã vượt qua chút giới hạn thân mật vô cùng mỏng manh.

"…"

Có lẽ cũng bởi vì Lam Tuyên sở hữu một trí nhớ tốt, những chuyện đã xảy ra tại phòng tắm này cứ hệt như in vào tâm trí anh chẳng thể giả vờ quên đi dù chỉ vài giây vài phút. Mà thật ra, trong lòng anh cũng chẳng hề muốn quên đi đâu nhỉ?

Nếu có thể biến nó thành kí ức đẹp, anh ngại gì lại không đem từng ngóc ngách của căn phòng này lưu vào trong trí nhớ chứ? Rồi sẽ có những lúc chỉ cần anh nghĩ đến thôi, trái tim đã bắt đầu khe khẽ đánh vài ba nhịp rộn ràng rồi đấy. Tên khốn đã gieo thương gieo nhớ vào trong lòng anh có lẽ chẳng biết, Lam Tuyên ở trong này mất cả một buổi mới thoát ra được những mơ mộng về tương lai.

"Nước tắm anh chỉnh sẵn rồi đó… em có…"

Thật ra anh đã nghĩ về việc hai đứa sẽ tiến triển đến một mối quan hệ khác hơn, đang tập tành để trở thành một nửa kia lí tưởng của hắn. Nhưng mà hắn…

"Khò khò khò…"

Bảo là sẽ chơi game đợi anh tắm xong rồi đến lượt mình, vậy mà chưa gì đã ngủ khò ra đó mất rồi. Nhìn cái dáng nằm trên giường kia, anh lại nhớ đến ngày đầu tiên hắn xuất hiện trong nhà mình, rồi sau đó một thời gian dài chú ý để tâm, anh lại thấy hình như lúc nào hắn cũng như vậy, cứ nằm xuống là rất mau ngủ, khi ngủ rồi thì thậm chí tay có chèn dưới lưng hắn cũng chẳng hề hay biết.

"Tử Kỳ…"

"O…o…o…"

Đã vậy, hắn là một người thường xuyên ngáy, nhưng giọng ngáy của hắn lại rất đa dạng, có lúc rõ từng tiếng "khò… khò" nhưng cũng có những lúc "o…o" khiến anh không nén được cười thế này. Tử Kỳ dường như rất dễ ngủ, đã phát ra tiếng ngáy chứng tỏ hắn ta cũng ngủ say rồi. Thay vì trước kia anh sẽ bằng mọi giá để gọi hắn dậy, hiện tại chỉ nhẹ nhàng nhón từng bước chân, lại gần hắn còn sợ bản thân sẽ làm người ta thức giấc.

"…"

Nhẹ nhàng gỡ chiếc điện thoại ra khỏi tay của hắn anh thầm nhớ đến lần nào đó cũng vì Tử Kỳ ngáy to như vậy, hắn lại còn thoải mái nằm hẳn dưới sàn nhà ở phòng khách để ngủ nên mới thách thức sự khó chịu của anh, khiến cho anh đem chiếc kẹo mút cố ý nhét vào miệng hắn để mà đánh thức. Nào ngờ đâu như một đứa trẻ chẳng hơn chẳng kém, Tử Kỳ thậm chí vừa liên tục mút mát mà đôi mắt vẫn nhắm nghiền chẳng chịu mở ra.

Bởi vì hắn quái lạ như vậy, nên cứ vô tình trở thành sự chú ý đặc biệt của anh. Hắn khiến anh không ngừng tò mò, càng không ngừng muốn khám phá hết những điều kì lạ mà chẳng một người nào trên đời này có đủ thu hút như hắn.

"…"

Ngồi thừ người ra đó một lúc, đảm bảo hắn đã thật sự say giấc rồi anh mới chầm chậm cởi bỏ vài chiếc nút phía trên cổ áo để hắn được thoải mái hơn. Chật vật một lúc sau mới có thể đẩy hắn nằm gọn gàng lên giường, trong một tư thế dễ chịu nhất để anh tiện tay cởi đi phần dây thắt lưng.

Vậy mà…

Thao tác vốn dĩ đầy ngay thẳng không có chút tình ý xấu xa nào của anh lại vô tình rơi vào tầm mắt hắn. Cũng chẳng biết hắn đã thức giấc từ lúc nào rồi, lại đăm đăm nhìn anh đang vật lộn với sợi dây thắt lưng của mình như vậy mà chẳng hề chịu lên tiếng gì cả.

"…"

Trong lúc bận rộn vài thao tác phía dưới, Lam Tuyên thỉnh thoảng sẽ ngước lên trông thử đối phương có bị mình làm cho thức giấc không. Vài ba lần chẳng thấy động tĩnh, anh cũng yên tâm mạnh tay kéo một cái để chiếc thắt lưng rời khỏi phần hông của hắn.

"Úi!"

Nhưng lần này khi anh ngước lên nhìn thử đã thấy hắn tròn cả hai mắt nhìn mình từ lúc nào rồi. Bởi vì hắn chẳng nói chẳng rằng, cứ ngơ ngơ ngác ngác như vậy nên mới làm anh giật mình thảng thốt lùi lại phía sau.

"Anh… anh chỉ… chỉ định giúp em cởi thắt lưng… tại… tại thấy em ngủ say quá… anh có gọi em… dậy tắm… mà em ngủ mất rồi…"

"À… chắc do hôm nay mệt quá… nằm xuống là ngủ liền luôn…"

Hờ hững đáp lại anh như vậy, hình như Tử Kỳ chẳng thèm thắc mắc gì đến cái bộ dạng ấp a ấp úng của anh, nhưng Lam Tuyên vẫn đứng thừ người ra đó, anh nhìn hắn ở trước mặt mình tự nhiên cởi bỏ chiếc áo đang mặc, thậm chí còn cởi hẳn quần dài vứt sang một bên rồi mới tìm chiếc khăn tắm vắt ngang qua vai.

"Anh bị sao vậy? Sao cứ đứng như bị ai dán chân xuống nền nhà vậy?"

"À thì… anh chỉ… chỉ là muốn giúp em cởi thắt lưng thôi chứ không có ý gì đâu…"

"Ý gì là ý gì?"

Vốn dĩ hắn cũng định thôi rồi, nhưng xem vẻ mặt ngại ngùng đó của anh lòng tự nhiên lại có hứng thú buông lời chọc ghẹo.

"Nhìn là biết anh muốn cởi thắt lưng giúp em rồi… em cũng đâu có thắc mắc gì đâu nà… sao nhìn anh bối rối giống đang chột dạ quá vậy?"

"Đâu có…"

Bị đối phương nắm trúng cái đuôi, Lam Tuyên bất ngờ lại trở nên ngốc nghếch đáng yêu vô cùng, hắn nheo mắt nhìn anh, anh liên tục đem tay mình xua xua ở trước ngực, miệng lắp bắp hai từ "đâu có" nhưng vành tai ửng đỏ đã tố cáo sự trong sạch mất rồi.

"Em đùa đó, đi tắm đây… xếp đồ cũ giúp em được không?"


"…"

Nếu như hắn hỏi ra câu đó mà không tùy ý khuyến mãi thêm một nụ hôn bất ngờ trên má, liệu rằng sau khi cánh cửa kia đóng lại, Lam Tuyên có ngã nhào xuống giường một cách ngớ ngẩn thế này không nhỉ? Anh kéo đống quần áo vừa mới thay ra của hắn vào lòng, tủm tỉm cười một lúc thì mấy nhịp đập rộn ràng bên dưới lồng ngực mới trả lại anh hai từ "điềm tĩnh".

Có lẽ ngoài đống giải thưởng anh vừa nhận được ra, giải thưởng này từ hắn mới là lí do khiến tâm trạng anh phơi phới đi vào những giấc mộng đẹp. Hi vọng rằng ngày mai trở về, Tử Kỳ cũng giống như hôm nay, cũng cho anh những kí ức đẹp và đừng quên những hạt giống nhỏ mà hắn gieo vào nơi trái tim anh. Chỉ có hắn, người duy nhất khiến anh mềm lòng dễ dãi đến mức khó tin, người duy nhất trở thành ngoại lệ của anh trong bất cứ chuyện gì cũng vậy.



Mười giờ trưa hôm sau,

Chuyến xe quay trở về của họ cuối cùng cũng chạm đến đất Đà Lạt, nhưng ngược lại so với thời điểm khởi hành để đi Sài Gòn, Tử Kỳ lần này bị gọi dậy từ bốn giờ sáng, hắn gật gà gật gù ngủ từ lúc mới lên xe cho đến hiện tại vẫn không hề có dấu hiệu muốn dậy. Cũng may là Bảo Khang và Kiên đi cùng một xe, xem như đã nhường lại xe gia đình mình cho anh và hắn được thoải mái hơn.

Lam Tuyên lại lo lắng việc hắn ngủ say sẽ lăn xuống sàn, thay vì chọn ngồi ở ghế trước thoải mái bao nhiêu, anh lại ngồi phía sau với hắn chỉ để canh chừng. Rồi cứ vậy suốt chặng đường dài không hề chợp mắt, đợi đến lúc xe dừng hẳn ở trong hẻm anh cũng chỉ nhè nhẹ bước ra khỏi đó, phụ tài xế đem hết đồ đạc của mình ra ngoài sau đó mới quay trở vào trong mà gọi hắn dậy.

"Tử Kỳ, tới nhà rồi… dậy đi em!"

Hắn đúng là miễn cưỡng dữ lắm mới chịu nhấc lưng mình ra khỏi đệm ghế xe, bước xuống trước cổng nhà mà hai mắt hắn vẫn còn díu lại không mở lên nổi. Cả người thì xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào vách tường gần đó, chờ đợi anh gọi cửa một lúc mới thấy mẹ từ bên trong bước ra.

"Hai đứa về đúng lúc lắm, mẹ cho hai đứa ba mươi phút sửa soạn quần áo tóc tai… ba mà về thì cả nhà mình đi xem nhà mới…"

"Nhà mới?"

Tử Kỳ như được gọi dậy từ bên trong tiềm thức, hắn vứt đi cái bộ dạng đầy uể oải của mình, hai mắt tự nhiên sáng rực lên chen vào giữa câu nói còn dang dở của mẹ.

"Đúng rồi cục cưng, ba con với mẹ chốt xong nhà mới từ tháng trước rồi nhưng mà đợi nội thất đâu đó xong xuôi cả gia đình mình mới dọn qua đó! Hai đứa đi Sài Gòn, ở nhà mẹ cũng thuê dịch vụ chuyển nhà xong rồi … hai đứa vào phòng kiểm tra xem có còn sót lại gì không?"

"Hả?"

Ban đầu khi bước ra khỏi xe hắn là người vật vờ bao nhiêu, hiện tại sự tỉnh táo của hắn có lẽ còn ăn đứt cả Lam Tuyên. Khác với sự điềm tĩnh của anh, có vẻ như Tử Kỳ vô cùng sửng sốt trước thông tin này mặc dù anh cũng vừa mới được biết đến qua lời mẹ nói.

"Nhà mình bán hả mẹ… sao con không nghe nói gì hết trơn vậy? Tự nhiên đùng một phát nói chuyển là chuyển…"

"Không phải bán, mẹ định cho sửa lại rồi để đó xem có ai cần thuê thì cho họ thuê. Nhà trong hẻm tính ra cũng bất tiện nhiều thứ, lại còn không có chỗ đỗ xe hơi nữa… có được mấy cái phòng mà cũng đem làm nhà kho hết trơn! Chật chội đông người… đồ đạc thì nhiều, mẹ với ba mới quyết định mua căn khác lớn hơn!"

"Nhưng mà sao trước đó con không nghe mẹ với ba bàn bạc gì hết…"

Anh cũng giống như hắn, hai đứa đều thắc mắc vì sao chuyện lớn như vậy mà trước giờ chưa từng được nghe ba mẹ kể qua. Trong khi hắn nhanh chân chạy vào trong để xem thử, anh cùng mẹ ở ngoài chầm chậm vừa đi vừa nói.

"Tử Kỳ chơi với Nhất Linh, nó cũng giỏi nên nhà Nhất Linh cũng thích nó lắm! Mà mẹ cũng không rõ sự việc thế nào, chỉ biết là ba của Nhất Linh dạo gần đây tự nhiên lại thân với ba con lắm, ông ấy cũng chiếu cố hỗ trợ ba con trong chuyện làm ăn… nói chung dự định của ba mẹ chắc phải sang cuối năm sau mới mua được căn nhà đó, nhưng mà không ngờ lại mua sớm như vậy… nhà cũ của mình tuy nhỏ nhưng lại ở vị trí đắc địa, sửa lại làm homestay mẹ thấy cũng ổn cho nên mới gấp gáp dọn đi để còn tu sửa cho kịp dịp lễ cuối năm…"

"Ba của Nhất Linh…"

Anh thì thầm hỏi đến người kia, đột nhiên mấy bước chân của mẹ lại chầm chậm rồi dừng hẳn.

"Mẹ thấy ba của Nhất Linh thích Tử Kỳ lắm, ông ấy cứ hỏi thăm… kiểu muốn ba con tính chuyện để cho hai đứa nó qua lại tìm hiểu… mẹ cũng nói với ba là cần tôn trọng ý kiến riêng của Tử Kỳ… nhưng mà mẹ chỉ sợ được lợi nhiều quá thì ba con lại bị cuốn theo thôi!"

"Ông ấy là người kinh doanh mà, cũng giống gia đình mình ở chỗ con cháu trong nhà có vợ có chồng đều chọn người giỏi để giúp đỡ việc gia đình! Cũng không phải tự nhiên mà ông ấy lại thân thiết với ba như vậy, chắc do nhắm vào Tử Kỳ rồi!"

"Mẹ cũng thấy vậy đó, mẹ có nói với ba quan hệ làm ăn tốt đẹp thì mừng… nhưng chuyện mấy đứa sau này muốn yêu ai, muốn cưới ai thì mẹ không muốn ba con sắp đặt như vậy!"

"Rồi ba có nói gì không mẹ?"

Biểu cảm nghiêm túc kia và giọng điệu hỏi thế này, xem ra thằng con trai của mẹ cũng quan tâm lo lắng đến người ở bên cạnh rồi đó.

"Con yên tâm đi… trước giờ ba của con có thắng được mẹ đâu mà!"

"Mẹ ơi… qua nhà mới có hàng xóm nào nuôi mèo không mẹ? Con ở đây chơi với mấy con mèo riết cũng quen rồi, con mà đi chắc tụi nó buồn dữ lắm…"

Tử Kỳ ở bên trong ngậm ngùi bước ra, hắn cắt ngang câu chuyện giữa anh và mẹ bằng cái giọng điệu làm nũng muốn được nuôi mèo. Ngoài Lam Tuyên, có lẽ mẹ cũng biết thừa hắn muốn nói gì rồi. Nếu không phải nhà mới đủ rộng và có sân vườn, mẹ chắc cũng chẳng dịu dàng hỏi thử xem hắn có muốn ẵm một bé mèo về hay không.

"Sao hả? Hàng xóm có mèo hay không thì mẹ không rõ… nhưng nếu Tử Kỳ muốn nuôi mèo thì Tử Kỳ phải tới xin mẹ đi chứ!"

"Con xin… con xin mà…"

Tên khốn gian xảo ấy đem cái giọng điệu ngọt xớt tới gần chỗ mẹ, hắn cứ như một đứa trẻ con không hơn không kém, ai đời lớn tướng đến như vậy mà còn ôm vồ lấy mẹ để làm nũng nữa?

"Mẹ mẹ… anh Tuyên thi nhảy được giải nhất, bài hát con mix cho anh Tuyên cũng được giải luôn, con được mười triệu… mẹ cho con mua một bé mèo lông ngắn về nuôi nha…"

"Ừa… nhưng mà nuôi thì phải ráng chăm nó đó, đừng có bày biện ra rồi ngó lơ đi để cho anh con phải chăm một mình!"

"Con biết rồi mà, mẹ đúng là tốt nhất! Moaz"

Được việc rồi thì hắn cười tít cả mắt, lại còn giả vờ muốn hôn mẹ một cái để bày tỏ lòng cảm kích. Chỉ có điều hắn nào đâu hay, mẹ cũng bận tiếp sức cho con trai "ruột" một cách nhiệt tình, nếu như hắn dẻo miệng và lắm mưu mẹo… mẹ đương nhiên sẽ "trị" hắn theo cách riêng của mình.

"Hôn mẹ làm gì, anh con thi được giải nên con mới được giải phụ đúng không? Vậy thì con nên hôn anh con để cảm ơn đi mới phải… lỡ sau này nuôi mèo mà làm biếng chăm, anh của con mới chính là người chịu cực giúp con chứ không phải mẹ đâu nha!"

"Anh Tuyên á?"

Nghiêng đầu nhìn cái người lạnh lùng đứng cạnh bên đó, miệng của hắn lại ngứa ngứa muốn nói ra mấy lời chọc ghẹo đối phương.

"Em mua mèo về nuôi… anh Tuyên cho mèo ăn, tắm mèo, hốt phân mèo giúp em nha!"

"Anh làm hết chừng đó thì em làm gì?"

"Em á? Thì mỗi ngày em phụ anh ôm mèo chơi là được rồi nà! Hì hì…"

"Cái thằng…"

Mẹ hết lời bàn cãi về hắn, cũng chỉ than nhè nhẹ hai tiếng có lệ vậy thôi. Mặc dù anh chẳng nói gì cả, không phản đối cũng không ủng hộ chuyện hắn bày vẻ thêm một con mèo trong nhà, nhưng có lẽ Tử Kỳ làm vậy cũng là vì anh. Ngoài mẹ ra, chắc Tử Kỳ là người thứ hai để tâm đến việc Lam Tuyên rất thích nuôi mèo. Hắn chủ động xin mẹ như vậy cũng chỉ vì muốn sang nhà mới Lam Tuyên không thấy bỡ ngỡ thôi mà.

"Mà mẹ, qua nhà mới… vậy là con với Tử Kỳ không ở chung một phòng nữa hả…"

Bầu không khí xung quanh rôm rả vui vẻ thế kia, ai biết anh từ nãy đến giờ trầm ngâm là bởi vì một chuyện khác đâu chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.