---
Suốt mấy ngày liền sau đó, ngày nào Nhất Linh cũng đến tận nhà để rước Tử Kỳ đi học. Một phần cũng nhờ người ta tới rước mỗi ngày, Tử Kỳ được vậy mà chịu dậy sớm hơn hẳn. Có ngày chỉ mới hơn năm giờ sáng, Lam Tuyên chạy bộ hoặc đi chợ về đã thấy hắn ta ở trong phòng tắm chuẩn bị để bản thân mình sạch sẽ thơm tho. Trước đây không một ngày nào mà Tử Kỳ không ngủ nướng, thậm chí có những khi anh nấu xong bữa sáng rồi, hắn vẫn còn đứng trong toilet vừa đánh răng vừa ngủ tiếp.
Thật ra hắn thay đổi thì cũng là chuyện tốt thôi, chẳng phải anh thường hay khó chịu vì những tật xấu của hắn hay sao? Anh còn tưởng rằng hắn thay đổi như vậy thì mấy cái dằm ở trong lòng mình sẽ được nhổ ra nữa chứ?
Vậy mà giờ...
"Nấu gì đó?"
Nghe thấy giọng của hắn rón rén từ phía sau lưng, cái tô sứ trắng tinh thứ tư anh lấy xuống từ trên kệ đang cầm trên tay, chuẩn bị bỏ vào đó một ít nui trắng nhưng rồi lại ngừng mà không làm nữa.
"..."
Lúc quay sang nhìn hắn phía sau, Lam Tuyên không giấu được đôi chút bất ngờ từ trong ánh mắt, Tử Kỳ vậy mà đã chỉnh tề mặc sẵn đồng phục đi học luôn rồi. Trên tay hắn có vẻ như rất bận rộn với chiếc ipad, miệng thì nói mấy lời dặn dò, nhưng sau đó lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến người bận rộn với bữa sáng của cả nhà.
"Nấu ba tô thôi nha, tui không ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3572692/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.