---
Bốn giờ sáng,
Cái giờ mà nếu như ở Mỹ có khi hắn còn chưa chịu đi ngủ nữa, nếu không phải chặng đường bay dài, cộng thêm việc bất đắc dĩ bị bỏ rơi ngoài sân bay, bị hiểu lầm rồi đưa vào đồn cảnh sát. Ít ra chắc là hắn cũng về nhà sớm hơn được đôi chút, có thể đặt lưng xuống rồi đánh một giấc thật dài.
Thực tế ở đây nói đúng ra là hắn chỉ vừa chợp mắt thiu thiu vào giấc lúc một hai giờ gì đó. Khí trời Đà Lạt thì khỏi phải nói, lúc nào cũng se se lạnh, một khi đã vùi mình vào chăn thì thật khó có thể đấu tranh tư tưởng để mà thức giấc giữa chừng được lắm.
Đằng này mặc dù lạ chỗ nhưng hắn thì vẫn cứ là con sâu ngủ, quên béng luôn việc mình đã hứa với anh hai là phải dậy thật sớm để còn đi Lễ Chúa Nhật. Mặc dù nhà thờ cách nhà của hắn không xa, nhưng việc dậy sớm chuẩn bị là rất cần thiết, ban đầu hắn còn nghiêm túc cài chuông báo lúc bốn giờ thiếu mười phút, kết quả là bản thân mò dậy tắt chuông cũng chẳng nhớ ra được lí do tại sao mình lại để cái chuông đó.
"..."
Tắt chuông xong, Tử Kỳ buông mình nhẹ nằm xuống, hắn tiếp tục giấc nồng đã bị cắt ngang bằng một cách hiển nhiên như chẳng có gì đáng để suy nghĩ. Cũng không hề hay biết chỉ cách đó có một vách tường, người nề nếp như Lam Tuyên kia quần áo đã chỉnh tề rồi, một cái ngáp ngủ thôi cũng không. Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3572667/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.