Vì không nhìn thấy gì nên lúc lùi lại Kỷ Diệu có dẫm phải mảnh thuỷ tinh. Mảnh sắc cửa đứt lòng bàn chân phải, sự đau rát dồn lên đến não bộ. Cậu cúi xuống, cắn răng rút mảnh thủy tinh trong da thịt ra.
Chỗ cậu đang đứng gần ngay cây móc quần áo, Kỷ Diệu lấy đại một chiếc áo khoác lông, mặc nó bên ngoài áo choàng tắm.
Một tiếng đổ lớn nữa vang lên bên ngoài, cậu còn nghe rõ tiếng gốc cây bị bật rễ. Bên ngoài, trộn lẫn giữa tạp âm còn có những tiếng hét thất thanh của những vị khách khác. Mặt đất hơi rung chuyển, đồ đạc trong phòng lần lượt đổ vỡ, cậu vội bám vào tường, dù tim vẫn đang đập căng thẳng vì sợ hãi nhưng vẫn cố tìm hướng cửa ra vào.
Tiếng hét thảm thiết ngày một lớn, sự nhốn nháo có thể nghe rõ mồn một, rất nhiều tiếng bước chân chạy trối chết ngoài hành lang. Bóng tối làm cậu sợ hãi, chân phải vì đau quá nên chỉ có cách kết đi.
Đèn chùm giữa phòng đột nhiên rơi xuống ngay chính giữa, gió luồn vào từ cửa kính vỡ, bầu trời bên ngoài không có lấy một vì sao, tất cả đều là tuyết trắng lạnh lẽo.
Những âm thanh của la hét của những vị khách mỗi lúc một xa, cậu kinh hãi, càng thêm hấp tấp mò mẫm theo vách tường tiếp cửa chính.
"Cạch"
Cửa mở, ánh đèn từ điện thoại chiếu thẳng vào mặt cậu. Kỷ Diệu che đi đôi mắt, run rẩy nhấc không nói một bước chân.
"Diệu, anh không sao chứ?"
"...Tống Hạo Kình..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-vo-boc-thoi-nat/3724738/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.