Diệp Hồng xoa nhẹ đầu chóp mũi: "Mùi nhẹ không nồng, thích hợp cho giấc ngủ."
Kỷ Diệu đứng một bên nghe cuộc đối đáp của họ mà không chịu nổi nữa, cậu cất ly rồi đi về phòng mình. Diệp Hồng được con trai xoa bóp bả vai vô cùng thoải mái nên không chú ý, chỉ có Tống Hạo Kinh là đưa mắt nhìn theo bóng lưng cậu.
Cậu đóng chặt cửa phòng lại, về ngăn tủ tìm thuốc uống, khó khăn lắm mới nuốt trôi viên thuốc. Ngồi bần thần trên giường suy nghĩ viển vông một chút thì cậu vô tắm rửa sạch sẽ, cố chà sạch hết mùi của hắn.
Khi vừa lau tóc ướt, tiếng chuông điện thoại ở đầu giường kêu. Là Dư Ân học trưởng.
"Học trưởng, có chuyện gì sao?"
"Chiều nay anh đặt nhà hàng ở khách sạn B, có cần anh qua đón em không?"
Khách sạn B là khách sạn năm sao nổi tiếng ở Bến Thượng Hải nên đương nhiên là cậu biết.
"Em có thể tự bắt xe được, anh không cần qua đón đâu."
"Vậy nếu em đến thì lên tầng hai, phòng 205 nhé."
"Em biết rồi."
Kỷ Diệu cúp máy rồi nhìn đồng hồ mãi, đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cậu mới giật mình ra mở. Đứng trước phòng cậu không ai khác là Tống Hạo Kình.
"Có chuyện gì sao?"
"Anh có thể xuống nấu bữa trưa không?"
Hắn nói thế khiến cậu mới nhớ ra từ lúc tỉnh dậy chưa ăn uống gì, giờ cũng đã giữa trưa rồi. Cậu ừ một tiếng, nói mình thay đồ xong thì xuống ngay.
Lúc cậu đi xuống lầu thì Tống Hạo Kình và Diệp Hồng vẫn còn ngồi phòng khách nói chuyện gì đó về chứng khoán và bất động sản làm cậu nghe không hiểu gì hết. Cậu vào bếp mở tủ, lấy thức ăn tươi sống ra làm. Có mẹ
Tổng Hạo Kình thì lại phải làm nhiều món hơn thường ngày.
Bận rộn gần một tiếng đồng hồ thì mới xong, cậu cởi tạp dề ra rồi gọi hai người họ vào ăn cơm.
Bốn món mặn, một món rau, một món canh nên bàn ăn trông đầy ắp. Diệp Hồng ngồi ở ghế chính giữa, Tống Hạo Kình ngồi ở ghế bên trái, còn cậu ngồi bên phải nhưng cách bà ta một cái ghế. Trong suốt bữa ăn chỉ có Tống Hạo Kình và bà ta nói chuyện qua lại về vấn đề lúc nãy còn dang dở, cậu yên lặng ăn xong bữa cơm.
Khi ăn xong cậu phụ trách dọn dẹp, Tống Hạo Kinh và Diệp Hồng định đi ra ngoài cùng nhau gặp ai đó. Nhưng trước khi đi, bà ta nhìn cậu mà nhớ đến chuyện lúc vừa mới vào.
"Từ chút Hạo Kình, sao trên người của cậu ta mẹ ngửi thấy pheromone của con vậy?"
Tống Hạo Kình vừa mặc áo khoác vừa nhìn cậu mặt đang méo mó như bí mật sắp bị vạch trần. Hắn ngẫm nghĩ một chút để biện minh lý do.
"Hôm qua con vừa cho anh ta một chiếc áo len cũ nên bị ám mùi là phải."
Bà ta nhíu mày: "Từ khi nào con có lòng tốt như vậy."
Hắn kéo bà ta ra cửa để tránh hỏi thêm gì đó: "Muộn rồi, chúng ta hẹn người ta phải đến trước chứ."
Diệp Hồng cũng chỉ có chút thắc mắc đó, tuyệt nhiên không có gì nghi ngờ bọn họ có chuyện mờ ám. Nếu biết bọn họ đã làm những gì, chắc chắn không chỉ mẹ cậu mà bà ta cũng sẽ ngã bệnh luôn.
Vì đã ngủ cả ngày nên tinh thần cậu rất phấn chấn, Kỷ Diệu về phòng mình hoàn thành nốt đồ án còn dang dở.
Trước giờ hẹn với học trưởng Dư một tiếng, cậu tắm rửa rồi lấy quà hôm qua đã mua ra cho vào túi. Cậu cũng không quên xịt nước hoa trên người, mục đích là che đi mùi pheromone của Tống Hạo Kình và của cậu.
Ở khu bọn họ ở rất khó bắt xe nên cậu phải đi một đoạn đường mới bắt được. Hôm nay cuối tuần nên giao thông tệ vô cùng, đáng lẽ chỉ mất ba mươi phút đi xe nhưng thực tế khi đến cậu đã muộn 15 phút. Kỷ Diệu hơi suốt ruột, biết thế cậu sẽ đi ra khỏi nhà sớm hơn nửa tiếng nữa.
Cậu nhớ số phòng ăn mà Dư Ân nhắc, tìm trên tầng hai một lúc là thấy. Kỷ Diệu hơi căng thẳng, một tay cầm hộp quà một tay do dự mãi mới dám gõ cửa. Người ra mở cửa là học trưởng Dư, thấy cậu Dư Ân vui vẻ đẩy cậu vào trong, ấn cậu vào cái ghế còn trống duy nhất.
"Giới thiệu với mọi người, đây là đàn em khoá dưới của tao - Kỷ Diệu, học giỏi lắm đó."
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cậu, Kỷ Diệu nở nụ cười hơi miễn cưỡng.
"Chào mọi người."
Mọi người trong phòng chủ yếu là alpha, nhưng vẫn có ba omega nam. Ban đầu họ có chút ngạc nhiên trước thái độ cởi mở quá mức của Dư Ân, nhưng vì hôm nay là ngày vui nên không tìm hiểu nhiều. Rất nhanh bữa tiệc lần nữa nhộn nhịp trở lại, Kỷ Diệu được rất nhiều người đến hỏi chuyện, chủ yếu là khen ngợi cậu vào được Phúc Đán.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy thoải mái và vui vẻ như hôm nay. Vì hầu hết các bữa tiệc cậu tham gia là của Tống Hạo Kình, mà lúc đó hắn tựa như thằng điên vậy, cứ nghĩ ra được trò mới mẻ gì là lôi cậu ra hành trước mặt bạn bè hắn.
Cậu được mời uống không ít rượu, bạn bè của Dư Ân đều thân thiện vô cùng giống như anh vậy. Ăn xong bữa cơm, Dư Ân quyết định mời tất cả đi tăng hai hát karaoke.
Chỉ là trước khi đi, Kỷ Diệu hơi đau bụng nên muốn vào vệ sinh một lúc, cậu đưa quà cho học trưởng Dư rồi bảo mình đi rồi về ngay. Dư Ân cũng có nói sẽ chờ cậu nên đi nhanh lên.
Nhà vệ sinh ở đây chia thành nhiều dạng, cậu đang băn khoăn nên vào khu dành cho omega nam hay beta nam thì bất ngờ từ đâu xông đến một tên alpha say rượu. Cậu không kịp phản ứng bị hắn về từ đằng sau, dù dùng hết sức nhưng vẫn không thoát khỏi gọng kìm của đối phương.
"Cút ra... Tên bệnh hoạn này..."
Tên đấy còn không biết xấu hổ mà liếm cần cổ cậu, mũi khịt khịt hít gì đã mà cười khanh khách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]