Dư Hiểu Khê nhìn thấy Lâm Viên Ảnh đưa Mạc Tư Hạ về nhà liền tức tốc chạy đến.
“Mẹ.” – “Dì.”
“Bé út về nhà rồi, mấy ngày qua ổn chứ con.”
Bà vui mừng ôm lấy Mạc Tư Hạ, tiện thể sờ soạng kiểm tra một phen.
Mạc Tư Hạ cảm thấy nhột liền nắm lấy tay bà vỗ vỗ,
“Mẹ, con khỏe rồi.”
Dư Hiểu Khê nhìn sắc mặt hồng hào của Mạc Tư Hạ, đúng là có vẻ như được nuôi rất tốt. Không hiểu sao trong lòng cảm thấy vừa vui vừa buồn, con trai lớn sắp không giữ nổi được nữa rồi.
Bà nhìn sang Lâm Viên Ảnh, bà sớm đã coi anh như con cái trong nhà, hai lần Mạc Tư Hạ xảy ra chuyện như vậy có ngốc đến đâu cũng biết hai người đi đến mức độ nào rồi.
“Con cũng vất vả rồi Viên Ảnh, Tư Hạ có làm phiền con không?”
Lâm Viên Ảnh cúi người xuống lễ phép trả lời bà,
“Không ạ.” Anh nhìn Mạc Tư Hạ nói, “em ấy ngoan lắm.”
Dư Hiểu Khê vỗ vai Lâm Viên Ảnh như bà hay thường làm với hai đứa con trai lớn nói:
“Vậy thì tốt rồi, dì cứ lo liệu Tư Hạ có làm phiền con không. Sau này rảnh thì sang đây chơi nhé con.”
“Vâng.”
Bà mỉm cười xoa đầu Lâm Viên Ảnh, đứa trẻ này là con của bạn thân bà, bà hiểu anh đã khổ sở như thế nào khi chỉ sau một đêm từ đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời thành đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Thông qua Lâm Viên Ảnh bà nhìn thấy người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-sach-luoc-cuu-roi-nam-phu-cua-nhan-vat-phao-hoi/3735111/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.