🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dư Hiểu Khê nhìn thấy Lâm Viên Ảnh đưa Mạc Tư Hạ về nhà liền tức tốc chạy đến.

“Mẹ.” – “Dì.”

“Bé út về nhà rồi, mấy ngày qua ổn chứ con.”

Bà vui mừng ôm lấy Mạc Tư Hạ, tiện thể sờ soạng kiểm tra một phen.

Mạc Tư Hạ cảm thấy nhột liền nắm lấy tay bà vỗ vỗ,

“Mẹ, con khỏe rồi.”

Dư Hiểu Khê nhìn sắc mặt hồng hào của Mạc Tư Hạ, đúng là có vẻ như được nuôi rất tốt. Không hiểu sao trong lòng cảm thấy vừa vui vừa buồn, con trai lớn sắp không giữ nổi được nữa rồi.

Bà nhìn sang Lâm Viên Ảnh, bà sớm đã coi anh như con cái trong nhà, hai lần Mạc Tư Hạ xảy ra chuyện như vậy có ngốc đến đâu cũng biết hai người đi đến mức độ nào rồi.

“Con cũng vất vả rồi Viên Ảnh, Tư Hạ có làm phiền con không?”

Lâm Viên Ảnh cúi người xuống lễ phép trả lời bà,

“Không ạ.” Anh nhìn Mạc Tư Hạ nói, “em ấy ngoan lắm.”

Dư Hiểu Khê vỗ vai Lâm Viên Ảnh như bà hay thường làm với hai đứa con trai lớn nói:

“Vậy thì tốt rồi, dì cứ lo liệu Tư Hạ có làm phiền con không. Sau này rảnh thì sang đây chơi nhé con.”

“Vâng.”

Bà mỉm cười xoa đầu Lâm Viên Ảnh, đứa trẻ này là con của bạn thân bà, bà hiểu anh đã khổ sở như thế nào khi chỉ sau một đêm từ đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời thành đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Thông qua Lâm Viên Ảnh bà nhìn thấy người bạn thân quá cố của mình, hiện tại người bạn ấy chắc cũng đã có thể mỉm cười nơi chín suối rồi.

Lâm Viên Ảnh để cho bà xoa đầu mình giống như rất lâu trước kia, anh biết những người này nhiều năm đều âm thầm quan tâm đến mình.

Xong màn chào đón bà nắm tay hai người dắt vào nhà.



“Các con ăn sáng chưa?”

“Dạ ăn rồi ạ.” Mạc Tư Hạ đáp.

“Vậy để mẹ bảo dì Hoa chuẩn bị chút điểm tâm, con lên phòng cất quần áo đi."

Mạc Tư Hạ vâng lời rồi kéo chiếc vali nhỏ mang

| lên phòng.

Lâm Viên Ảnh đi đến chỗ cậu giành lấy chiếc vali,

“Xin phép dì con mang đồ lên phòng giúp Tư Hạ.”

“À, đi đi, đi đi. Nhanh lên nhé.”

Lâm Viên Ảnh xách lấy chiếc vali nhỏ của Mạc Tư Hạ nhẹ như không, Mạc Tư Hạ chạy trước dẫn đường anh lên phòng mình, lúc này vậy mà cậu còn hồi hộp quên mất Lâm Viên Ảnh từng vào phòng cậu rồi. Lâm Viên Ảnh không nói gì chỉ xách vali theo sau cậu.

Dư Hiểu Khê nhìn hai người một trước một sau hòa hợp liền vui vẻ chạy vào bếp cùng dì Hoa chuẩn bị điểm tâm.

Mạc Tư Hạ sợ phòng mình bừa bộn nên chạy vào trong xem trước bảo Lâm Viên Ảnh chở ở ngoài đã. Sau khi thấy phòng mình khá ngăn nắp gọn gàng chắc lúc cậu không ở nhà dì giúp việc đã giúp cậu dọn dẹp, lúc này mới thở phào mời Lâm Viên Ảnh vào trong.

Đây là lần thứ hai Lâm Viên Ảnh bước vào phòng của Mạc Tư Hạ, lần trước là tình huống đặc biệt nên cũng không tiện nhìn nhiều, lần này anh mới chính thức nhìn kỹ nơi ở riêng tư thuộc về cậu.

Trong mấy ngày ở cùng Mạc Tư Hạ, có mấy đêm anh mơ thấy một vài chuyện, lờ mờ hình như đã nhớ lại một vài chuyện mà anh đã quên đi.

Trong đó anh ấn tượng một câu: “Khi Mạc Tư Hạ thật lòng yêu cậu, lúc đó cậu mới được thức tỉnh”

Lâm Viên Ảnh trầm ngâm suy nghĩ câu nói này rất lâu, thức tỉnh, những giấc mơ cùng với nhiều dòng thời gian đan xen với nhau, tất cả sự việc trong đó dường như đều đã từng xảy ra, tuy nọi sự việc đều có thể sâu chuỗi nhưng chưa đủ, anh lờ mờ nhận ra “thức tỉnh” trong lời người đó là gì, có thể là hiện tại anh sắp “thức tỉnh” rồi.

Lâm Viên Ảnh nhìn Mạc Tư Hạ trước mắt, nét mặt cậu vui vẻ dường như chờ mong cùng ngại ngùng khi cho Lâm Viên Ảnh tiến vào nơi ở riêng tư của mình, đây là không gian của cậu, là nơi thể hiện con người cậu, anh biết cậu thật lòng yêu anh như những gì cậu thể hiện, anh đã không còn cô đơn nữa rồi.

“Anh để đồ ở đó đi, em sẽ xếp vào tủ sau.”

Lâm Viên Ảnh ghe theo Mạc Tư Hạ, để đồ ở nơi được chỉ.



Sáng này là Lâm Viên Ảnh không nỡ cậu, giờ Mạc Tư Hạ cảm thấy cậu cũng không nỡ anh rồi.

Lâm Viên Ảnh quay người lại thì bất ngờ bị Mạc Tư Hạ ôm lấy, anh bất ngờ xong cũng ôm cậu.

“Sao thế?”

Bình thường thi thoảng mới gặp đã không nỡ xa, huống chi hiện tại đã ở với nhau mấy ngày, tự nhiên tách ra như cũ đương nhiên là ai cũng không nỡ.

“Cho em ôm một lát đi”

Lâm Viên Ảnh để cậu ôm, Mạc Tư Hạ nói tiếp.

“Cuối năm rồi chắc anh bận lắm, em thấy hết rồi. Nhớ chú ý đừng làm việc khuya quá, không tốt cho sức khỏe đâu, ăn uống đúng bữa nữa, em biết dưới tay anh là cơm ăn của rất nhiều người, nhưng anh cũng cần lo cho bản thân đấy nhé.” Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Viên Ảnh nghiêm túc cảnh cáo, “Dạo này em được nghỉ Tết rồi, nên sẽ gọi điện kiểm tra thường xuyên đó. À còn, em sẽ đi đưa cơm trưa cho anh ở công ty.

Lâm Viên Ảnh nhìn người trước mặt luyên thuyên một hồi, câu nào cũng khiến tim anh mềm nhũn, hóa ra cảm giác có người quan tâm là như vậy, anh mỉm cười dịu dàng tay theo thói quen xoa đầu cậu,

“Được rồi, anh biết rồi.”

Mạc Tư Hạ rất thích Lâm Viên Ảnh như vậy, cậu cười hì hì, cũng bắt trước xoa đầu anh,

“Cho em hôn một cái nha.”

“Nhỡ...”

Mạc Tư Hạ chạy đến cửa phòng khóa trái lại, sau đó chạy đến ôm Lâm Viên

Ảnh hôn anh, Lâm Viên Ảnh cũng nhiệt tình đáp lại.

Có một sự thật cả hai đều nhận ra, là họ đều biết đối phương thích skinship.

Hai người triền miên cho đến khi của phòng đột ngột bị gõ.

Lâm Viên Ảnh ở nhà họ Mạc không lâu sau đó cũng đến công ty, mấy ngày nay công việc đều được anh xử lý trên máy ở nhà, nay đến công ty còn tồn kha khá việc dự là sẽ phải tăng ca, nhưng trong đầu anh thi thoảng lại nghĩ đến cậu, anh nghĩ việc ngoài công ty kia nên đẩy nhanh tốc độ thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.