Chương trước
Chương sau
"Boss, đạo diễn Triệu muốn gặp anh."

"Mấy ngày rồi còn chưa thôi à? Tôi không đầu tư."

Đạo diễn Triệu này không biết nghe lời xúi giục của ai mà đi kéo đầu tư từ chỗ Lâm Viên Ảnh. Anh năm lần bảy lượt từ chối nhưng hắn ta cứ bám diết không buông.

"Ông ta nói chỉ cần cho ông ta năm phút thôi, hôm nay còn dẫn người đến đợi ở bên ngoài từ trước giờ nghỉ trưa."

"Không gặp. Lâm Viên Ảnh tôi nói không là không."

Lâm Viên Ảnh còn chẳng buồn hỏi người tên đạo diễn này dẫn đến là ai, anh căn bản không quan tâm.

Lê Sâm cứ thế để người đợi cả trưa mãi sau khi Mạc Tư Hạ về trường mới thông báo cho Lâm Viên Ảnh, anh ta là người làm công ăn lương đương nhiên biết lúc nào không nên xen vào chuyện của ông chủ. Lúc ông chủ bận yêu đương anh ta hiển nhiên không dám chen ngang.

"Đạo diễn nói người ông ta dẫn đến boss có biết."

"Ồ, tôi không biết."

"Nhưng mà... hay anh ra mặt nói lần cuối đi, cắt đứt hy vọng của ông ta. Chứ ông ta cứ đến công ty thế này cùng ảnh hưởng nhân viên làm việc lắm."

Lâm Viên Ánh thở dài, người trong giới giải trí phiền phức vậy sao, khi nào Mạc Tư Hạ của anh vào giới giải trí nhất định anh phải bảo vệ người cho tốt mới được.

"Chỉ 5 phút, không hơn."

"Vâng."

Lâm Viên Ảnh đứng dậy đi đến phòng tiếp khách, trong phòng đã có hai người ngồi chờ. Anh lấy điện thoại ra bấm giờ, đồng hồ đếm ngược 5 phút.

Anh khoan thai ngồi xuống nhìn hai người đối diện, một là vị đạo diễn trung niên trên đầu chỉ thơ thơ vài cọng tóc, người còn lại hình như là một nghệ sĩ anh nhìn thấy có vẻ quen, nhưng không ấn tượng gì nhiều.

"Cuộc hội thoại này tôi cho 5 phút, có gì mau nói."

Đạo diễn Triệu bị khí thế của Lâm Viên Ảnh làm cho toát mồ hôi hột,

"Là thế này Giám đốc Lâm. Tôi đang có một bộ phim cần kéo thêm đầu tư, nghe nói Giám đốc Lâm đây đầu tư nhiều mảng, không biết có muốn thử lấn sang chút mảng giải trí không? Anh yên tâm, tôi rất tự tin về kịch bản của mình, về doanh thu chắc chắn không lỗ, phân chia anh 6 tôi 4, anh thấy sao."

"Đúng đó anh Viên Ảnh, anh có thể giúp bọn em lần này được không? Bộ phim này thực sự phải quay." Diệp Băng Băng dùng giọng cầu khẩn khiết nói với Lâm Viên Ảnh.

Đời trước cậu ta nhờ bộ phim này mà nổi danh, tuy nhiên lúc đó là sau khi đã thân thiết với Lâm Viên Ảnh, vì không có vốn đầu tư nên bộ phim bị hoãn quay một thời gian dài, sau đó Lâm Viên Ảnh ra tay đầu tư, cậu ta có thuận thuận lợi lợi quay phim, sau đó nổi tiếng lên một tầm cao mới.



Cậu ta nghĩ lúc đó Lâm Viên Ảnh thích mình nên mới làm như vậy, nhưng nhiệm vụ của cậu ta là công lược Trần Nghiên Vũ nên vẫn luôn mập mờ với Lâm Viên Ảnh.

Vì để giúp Trần Nghiên Vũ thành công trở thành người có thế lực nhất Long Thành, cậu ta đã không ngần ngại lợi dụng lòng tin của Lâm Viên Ảnh, đánh cắp tư liệu mật của công ty anh, tuy không đến nỗi phá sản nhưng cũng chịu tổn thất nặng nề.

Tuy nhiên điều cậu ta không ngờ tới là Lâm Viên Ảnh đã qua đời ngoài ý muốn với nguyên nhân là lao lực quá độ, khi đó anh tự mình lái xe rồi tai nạn.

Cậu ta không tự cho đó là lỗi của bản thân, nhưng cũng buồn khi Lâm Viên Ảnh ra đi như vậy. Sau này cậu ta mới biết, Trần Nghiên Vũ căn bản không yêu cậu ta, anh ta có lẽ chỉ lợi dụng cậu ta lật đổ Lâm Viên Ảnh, điều mà anh ta không thể làm được nếu trực tiếp đấu chính diện.

Khi nghe tin Lâm Viên Ảnh qua đời vì tai nạn xe, hôm đó Trần Nghiên Vũ đã uống rất nhiều rượu, trong lúc mê mang anh ta gọi một cái tên, Mạc Tư Hạ.

Diệp Băng Băng nghe thấy rõ ràng, cùng lúc tiếng hệ thống vang lên, nhiệm vụ thất bại, người chơi bị xóa xổ.

Diệp Băng Băng sợ hãi, cầu xin một lần làm lại, đổi lấy lần này cậu ta sẽ công lược Lâm Viên Ánh, không ngờ hệ thống lại đồng ý.

Cậu ta luôn hy vọng lần này Lâm Viên Ảnh sẽ lại nhìn cậu ta giống như kiếp trước, nhưng không ngờ đến chính là

Mạc Tư Hạ lại không hề qua đời.

Trước khi xuyên vào thế giới này Diệp Băng Băng biết Mạc Tư Hạ chính là hòn đá cản đường lớn nhất trong nhiệm vụ công lược, vì thế cậu ta nghĩ cách thần không biết quỷ không hay thành công xóa xổ Mạc Tư Hạ, chỉ tiếc kiếp này không thành công, Mạc Tư Hạ lại cản đường cậu ta.

Lâm Viên Ảnh nhíu mày, cùng lúc Lê Sâm đứng bên cạnh trợn mắt, anh ta chưa từng thấy ai gọi Lâm Viên Ảnh là

"anh Viên Ảnh" ngoài Mạc Tư Hạ cả, chẳng nhẽ ông chủ lại vướng vào vận đào hoa rồi?

Lê Sâm lén lấy điện thoại "mách lẻo" với "thần tài" của anh,

(Tư Hạ, có người đang đập chậu của cậu, là một diễn viên.]

Xong anh cất điện thoại hóng chuyện tiếp, để ý thấy sắc mặt boss rất không tốt, thầm niệm cho cậu diễn viên xấu Số.

Đạo diễn Triệu cười nịnh giọng điệu đã thoải mái hơn chút sau câu nói của Diệp Băng Băng.

"Đúng đúng, Giám đốc Lâm, Diệp Băng Băng nói hai người quen nhau, xem như là bạn bè anh giúp đỡ chúng tôi được không?"

Diệp Băng Băng lại bày ra vẻ mặt thẹn thùng làm đạo diễn Triệu càng thêm tự tin.

Lâm Viên Ảnh mặt vẫn không đổi sắc, từ đầu đến cuối vẫn một vẻ bình tĩnh đạo mạo của kẻ mạnh, anh thở hắt ra, cười mỉa mai.

"Tôi không quen cậu ta."

Nhớ ra rồi, đây là kẻ ra vẻ yếu đuối đáng thương giả tạo vài lần bắt nạt bé con nhà anh đây mà. Thù này không trả sao xứng làm bạn đời của Mạc Tư Hạ chứ. (



"Nhưng, tôi sẽ đầu tư."

Cả căn phòng bỗng im lặng, Lê Sâm bất ngờ với quyết định này của ông chủ, có lẽ nào ông chủ thật sự...có giao tình với cậu diễn viên kia?!

Nhất thời anh không biết nên theo Mạc Tư Hạ hay ông chủ, nhưng nhớ đến tình huống trưa nay và hiện tại, anh quyết định theo phe Mạc Tư Hạ.

Lê Sâm lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Mạc Tư Hạ.

(Ông chủ quyết định đầu tư bộ phim họ lôi kéo rồi.)

Có lẽ Mạc Tư Hạ đang trong lớp học nên không thể trả lời, Lê Sâm cất điện thoại đi.

Đạo diễn Triệu nghe thấy hai từ đầu tư của Lâm Viên Ảnh liền vô cùng mững rỡ, Diệp Băng Băng cảm thấy việc này nên như thế, nhưng cậu ta có chút buồn vì Lâm Viên Ánh nói không quen cậu, sao có thể chứ, nhất định cậu sẽ làm Lâm Viên Ảnh yêu cậu như kiếp trước.

"Ha ha, cảm ơn giám đốc Lâm tôi sẽ không làm anh thất vọng."

"Anh Viên Ảnh, cảm ơn anh." Diệp Băng Băng dùng giọng điệu chân thành chứa chan cảm xúc nói với Lâm Viên Ảnh, giống như kiếp trước cậu từng làm. Mỗi lần như thế Lâm Viên Ảnh sẽ cười dịu dàng nói không có gì.

Lâm Viên Ánh đang tính bước ra khỏi phòng, đồng hồ đếm ngược cũng vừa hết 5 phút lại nghe thấy giọng nói kia của Diệp Băng Băng không khỏi cảm thấy khó chịu với loại người này.

Anh dừng bước quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn Diệp Băng Băng,

"Sau này không được gọi tôi như vậy, tôi không quen cậu, càng không thân thiết với cậu, gọi tôi là Giám đốc Lâm như mọi người là được." Sau đó bỏ đi, Lê Sâm cũng đi theo, để lại hai người kia trong căn phòng.

Diệp Băng Băng sượng trân, đạo diễn Triệu vỗ vai cậu.

"Haizzz đừng mơ tưởng trèo cao, làm tốt công việc của cậu là được."

Ban đầu ông ta cho rằng hai người có quen biết nên tính để Diệp Băng Băng cùng đến lôi kéo, nhưng xem ra là

Diệp Băng Băng tự đa tình, cũng may Lâm Viên Ảnh chịu đầu tư.

Diệp Băng Băng không thể tin được mình lại bị Lâm Viên Ánh đối xử như vậy, rõ ràng kiếp trước không phải như thế.

Diệp Băng Băng nghe nói kiếp này thế giới bị đảo thành thế giới ABO, cậu ta may mắn trở thành Omega, có độ phù hợp với Lâm Viên Anh lên tới 80%, đây là một con số cao ngất ngưởng đáng mơ ước của nhiều cặp AO, cậu ta không tin không thể làm Lâm Viên Ánh yêu mình thêm lần nữa.

Lê Sâm sau khi nghe được câu nói cuối cùng của ông chủ liền thở phào, nhăn tiếp một tin cho Mạc Tư Hạ.

[Nhưng mà ông chủ vẫn rất chung thủy với cậu đó.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.