Anh từng cảm thấy đứa trẻ tươi sáng đó không nên bị mình vấy bẩn, anh không xứng với năng lượng đó của cậu.
Tưởng chừng như anh đã quên đi cậu, thì vô tình biết được đứa trẻ ngoan ngoãn đó đã thay đổi, anh không còn thấy năng lượng sạch sẽ đó từ cậu nữa. Nhưng hình như gần đây đứa trẻ đó đã quay lại rồi, lần này anh sẽ bắt lấy
câu.
Lâm Viên Ảnh nhìn những món ăn trên bàn những ký ức xa xôi lại ùa về, anh nhớ bố mẹ.
Không biết từ bao giờ sống mũi anh đã cay cay, hai mắt không nhịn được mà đỏ ngầu.
Mạc Tư Hạ thấy vậy thì bối rối, không phải chỉ vì một bữa cơm mà cảm động như vậy chứ.
"Anh ơi! Anh sao thế?"
Lâm Viên Ảnh thấy nét lo lắng trên gương mặt cậu liền nhận thức được kiểm chế lại cảm xúc.
"Anh không sao."
Mạc Tư Hạ vẫn còn nghi ngờ, cậu đoán Lâm Viên Ánh nhất định có lý do nào đó mới như vậy, hẳn nguyên nhân là biến cố nào đó trong quá khứ mà anh từng trải chăng? Không còn cách nào khác cậu đành phải hỏi hệ thống của mình.
'Cầu Cầu, online.' không phải câu hỏi nghi vấn như thường ngày, đây là mệnh lệnh.
[Co.]
'Lâm Viên Ánh sao vậy? Nói tóm tắt.'
[Anh ta nhớ bố mẹ, bố mẹ anh ta mất trong một vụ tai nạn năm anh ta 15 tuổi, vụ tai nạn đó có cả anh ta, nhưng anh ta may mắn sống sót, tuy nhiên chỉ còn lại một mình, sau đó bị tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-sach-luoc-cuu-roi-nam-phu-cua-nhan-vat-phao-hoi/3648819/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.