Chương trước
Chương sau
Lâm Viên Ảnh ngồi cạnh nhận ra sự bất thường từ Mạc Tư Hạ.

"Hôm nay em mệt rồi. Giờ em đang khó chịu à? Có sao không?"

"Hình như hôm nay em chơi mệt rồi, em không sao." Mạc Tư Hạ cố nén sự khó chịu trong lòng nói với Lâm Viên Ảnh, cậu sợ Lâm Viên Ảnh lo lắng, dù sao cũng là cậu thấy không khỏe từ đầu nhưng vẫn muốn đi chơi cùng anh nên giờ mới như vậy.

"Hình như em không khỏe lắm, dịch lại đây."

"Nhưng mà..." Mạc Tư Hạ cúi đầu lí nhí nói, "em không sao thật mà, về nhà nằm nghỉ là khỏi thôi."

Lúc trước cậu cũng làm việc đến quên ăn quên ngủ, mệt mỏi như vậy, chỉ cần có một ngày nghỉ nắm ườn ở nhà cả ngày là cả người lại có sức sống lại ngay.

"Lại đây, nghe lời."

Lâm Viên Ảnh đối với Mạc Tư Hạ nói lại, giọng mang theo phần nhẹ nhàng như đang dỗ trẻ con vậy.

Mạc Tư Hạ cúi mặt lẩm bẩm với hệ thống, "Cầu Cầu này, có phải tôi chuẩn bị lấy đàn ông gia trưởng không vậy?"

[Như thế đã là gia trưởng?] giọng máy móc đột nhiên vang lên, Mạc Tư Hạ bất ngờ không nghĩ mình than thở vô tri như vậy mà tên này lại đúng lúc xuất hiện thật.

"Không sao, tôi thích kiểu này."

[Tôi đến để nhắc nhở trong người ký chủ có thay đổi, nhớ chú ý.]

"Thay đổi gì cơ?"

[Không thể nói, ký chủ bảo trọng.]

"Gì vậy??? Không nói thì làm sao bảo trọng?"

Trong đầu không còn tiếng máy móc vang lên nữa, nhìn bên ngoài vẫn là Mạc Tư Hạ đang cúi mặt xuống, sắc mặt không tốt lắm.

Không nghĩ nữa, cậu tự mình dịch người sang Lâm Viên Ảnh, anh cũng không chờ được cậu tự mang mình qua cũng tự mình dịch lại chỗ Mạc Tư Hạ, hai người vừa vặn đụng nhau ở giữa nghế.

Tài xế thấy vậy liền nhanh trí kéo dèm xuống dành chỗ riêng tư cho hai người, cái không nên nhìn tuyệt đối không nhìn, không nên biết tuyệt đối giả vờ không biết, cuối cùng vẫn là người trả lương quan trọng.

Mạc Tư Hạ không ngờ Lâm Viên Ảnh sẽ chủ động tiến tới, anh cũng không ngờ cậu quyết định dịch sang chỗ mình. Dèm cửa kéo xuống làm cậu cảm thấy không khí trở nên kỳ lạ.

Lâm Viên Ảnh đưa tay chạm vào eo Mạc Tư Hạ, đưa người kéo đến gần mình hơn.

Mạc Tư Hạ liền cảm thấy cả người bống như có dòng điện chạy qua không khỏi giật mình, cơn nóng trong người lại càng dữ dội, phía sau gáy cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.



Lâm Viên Ảnh thấy Mạc Tư Hạ nhăn mặt lại, anh đưa tay áp lên trán cậu, "Sốt rồi còn bảo không sao, em..."

Một mùi hương tỏa ra từ người Mạc Tư Hạ, Lâm Viên Ảnh đột nhiên khựng lại.

"Em... thuốc của em đâu?"

"Thuốc?" lúc này đáy mắt của Mạc Tư Hạ đã phiếm đỏ trông vô cùng đáng thương mê mang nhìn Lâm Viên Ảnh.

Ai lại biết trước mình bị sốt mà mang theo thuốc chứ, Mạc Tư Hạ nghĩ.

Hầu kết Lâm Viên Ảnh không khỏi trượt lên trượt xuống, Mạc Tư Hạ đúng là sốt đến ngụ mị luôn rồi, ngay cả thuốc ức chế Omega cũng không nhớ ra.

"Thuốc ức chế."

Mạc Tư Hạ khó chịu đến đầu óc quay cuồng, cậu nghi ngờ khả năng nghe của mình.

"Thuốc, ức, chế? Là gì?"

Lâm Viên Ảnh bất ngờ, Mạc Tư Hạ là Omega, làm sao lại có thể không mang thuốc ức chế theo bên mình được. Đúng là cậu không còn tỉnh táo nữa rồi, nhưng xét thấy Mạc Tư Hạ vẫn còn tia lý trí để đáp mình, Lâm Viên Ảnh vẫn kiên nhẫn nói tiếp.

"Em là Omega làm sao lại không mang thuốc ức chế theo mình được chứ?"

Giọng Lâm Viên Ảnh đã khàn đi, dường như anh đang rất cố gắng để kiềm chế, mồ hôi trên trán cũng đang túa ra.

Mạc Tư Hạ nghe câu được câu mất, "Omega? Omega gì cơ?"

Dường như pheromone từ Mạc Tư Hạ tỏa ra ngày càng nồng, Lâm Viên Ảnh siết chặt tay tự cấu cho bản thân tỉnh táo. Theo lý thuyết, căn bản không có Alpha nào có thể chịu đựng được bản năng khi đứng trước Omega đang phát tình cả.

"Khó chịu quá."

Mạc Tư Hạ theo bản năng càng dựa dẫm vào anh hơn, Lâm Viên Ảnh cũng cảm thấy cả người mình cũng như thiêu như đốt.

không còn cách nào khác, anh bế thẳng Mạc Tư Hạ cho cậu ngồi lên đùi mình, cho đầu cậu dựa vào vai mình. Anh xoa đầu cậu, tỏa ra pheromone an ủi đến từ Alpha, "Ngoan, sắp về đến nhà rồi."

Mạc Tư Hạ nhận lấy một mùi hương xa lạ không thuộc về mình, đang bao bọc lấy mình, cậu bỗng dưng cảm thấy thoải mái hơn một chút, cậu muốn nhiều hơn một chút, mùi hương thuộc về Lâm Viên Ảnh.

Mạc Tư Hạ không khỏi tham lam hít lấy nhiều hơn, phát hiện chỗ gáy cổ là nơi nồng nhất.

Lâm Viên Ảnh bị Mạc Tư Hạ quậy đến nhột, anh đưa tay xoa đầu cậu không khỏi bật cười, giọng cũng trầm khàn hơn,



"Ngoan nào."

Thời gian Lâm Viên Ảnh ôm Mạc Tư Hạ trong xe chỉ vỏn vẹn gần 20 phút, nhưng cảm chừng như chỉ cần thêm một chút thời gian nữa Lâm Viên Ảnh sẽ không chống cự lại bản năng của chính mình.

Chiếc xe dừng lại trước cổng chính nhà họ Mạc, người chưa cưới được về đương nhiên Lâm Viên Ảnh sẽ không làm gì quá phận.

Anh giữ nguyên tư thế bế Mạc Tư Hạ xuống xe mang cậu vào nhà.

Người nhà họ Mạc không khỏi mắt tròn mắt dẹt nhìn hai người, mới cho đi chơi có một buổi lúc về đã tiến triển như này có phải hơi nhanh không, cảm giác củ cải mình trồng bao năm sắp bị con heo ủi mất đi rồi.

Ba người đàn ông họ Mạc không nói hai lời liền chạy tới,

"Làm phiền con rồi, ta không nghĩ Tư Hạ lại có tính xấu như vậy haha." Cha Mạc - Mạc Thiệu Huy đối với con rể tương lai thập phần áy náy nói.

"Được rồi, đến đây để anh, chú về trước đi." Anh cả Mạc Tiêu Lạc sấn đến toan dành lấy Mạc Tư Hạ từ tay Lâm Viên Ảnh.

Tuy nhiên Mạc Tư Hạ vẫn sống chết ôm Lâm Viên Ảnh không buông.

Lúc này mọi người dường như đã cảm thấy có chuyện gì đó, dù sao ở đây cũng toàn là Alpha.

Lúc này Lâm Viên Ảnh nói, "Em ấy phát tình rồi, đang trên đường về thì phát tình, cũng không mang theo thuốc ức chế nên con mới làm như vậy cho em ấy đỡ khó chịu chút, con xin lỗi."

"Cái gì? phát tình?" Mạc Thiệu Huy hét lớn.

"Phát tình gì? Ai phát tình?" Anh hai Mạc Nguyên Khải chuẩn bị giúp Mạc Tiêu Lạc gỡ Mạc Tư Hạ ra người Lâm Viên Ảnh nghe vậy liền bàng hoàng, thông tin não bộ xử lý không kịp.

"Em trai mình phát tình, nó như thế mà phát tình rồi!" Mạc Tiêu Lạc ngơ ngác tiếp nhận thông tin.

Mạc Nguyên Khải nghe lọt liền chạy vào nhà gọi mẹ, "Mẹ ơi, bé út phát tình rồi."

"Thật sao?" Mẹ Mạc - Dư Hiểu Khê chạy ra nét mặt không khỏi hớn hở.

Lâm Viên Ảnh còn ôm Mạc Tư Hạ trên tay không khỏi bàng hoàng, tình huống này là sao đây? Không phải nên đưa Mạc Tư Hạ vào nhà rồi lo lắng gọi bác sĩ đến sao?

Mẹ Mạc mình Lâm Viên Ảnh đang hoang mang nói,

"Ầy, con đừng hoang mang như thế." bà thấy hai vành mắt Lâm Viên Ảnh cũng đỏ lên, thêm mu bàn tay bị xước vì tự cấu nhiều lần, giọng điệu không khỏi thêm dịu dàng, "chắc con chịu khổ rồi, chúng ta mới là người nên xin lỗi. Thực ra hồi nhỏ có lần bé út bị bệnh nặng suýt mất nửa cái mạng, dự đoán sau này sẽ dậy thì muộn, theo đấy thì tuyến thể cũng phát triển chậm hơn bình thường. Bác sĩ dự tính khoảng 19 đến 20 tuổi mới có kỳ phát tình đầu tiên. Không ngờ nay lại đến sớm hẳn hơn một năm như vậy chúng ta cũng chưa kịp nói cho con."

Lâm Viên Ảnh hiểu ra, hẳn nào Mạc Tư Hạ còn không biết mình là Omega, bên mình cũng không có thuốc ức chế, là vì chưa từng phát tình. Việc không biết bản thân là Omega hẳn là do tai nạn nên cậu quên mất rồi.

Anh vậy mà là người đầu tiên chứng kiến Mạc Tư Hạ phát tình, cảm giác đúng là khó tả, trong lòng cứ như có sợi lông hồng quét qua, vô cùng ngứa ngáy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.