Mạc Tiêu Lạc nhìn Mạc Tư Hạ, gương mặt như sắp khóc đến nơi. Trong lòng không khỏi gào thét, bé út sao lại đáng thương như vậy chứ, bé út bị mất trí nhớ rồi, sau này mình phải đối với bé út tốt hơn, không thể để bé út thiệt thòi hơn nữa, nhất định phải tách bé út với thằng ranh nhà họ Trần ra mới được.
Bụng của Mạc Tư Hạ vẫn không ngừng biểu tình, cậu mở miệng ấp úng nói.
“Ừm, mọi người, con có chút đói, có thể…”
“Có thể có thể.” Dư Hiểu Khê lên tiếng, “Để mẹ bảo dì giúp việc nấu cháo cho con, bé út vừa tỉnh dậy nên ăn cháo là tốt nhất.”
“Cảm ơn ạ.”
Mọi người lại chìm vào yên tĩnh, có phải bé út mất trí nhớ xong tính tình cũng thay đổi rồi không? Bé út tùy hứng quậy phá của bọn họ chưa bao giờ nói lời cảm ơn trịnh trọng như thế bao giờ cả.
“Đừng khách khí như vậy, chúng ta là người nhà. Sau này cả nhà sẽ bảo vệ em.” Mạc Nguyên Khải lên tiếng.
Mạc Tư Hạ gật đầu.
Dáng vẻ của bé út lúc này thật ngoan, làm người ta không nhịn được thấy mềm mại trong lòng, rất muốn bảo vệ.
Lúc này mọi người đều nghĩ, thực ra bé út của bọn họ chưa hề thay đổi gì cả, vẫn là bé út đáng yêu như thế.
Trong lòng Mạc Tư Hạ dâng lên niềm hạnh phúc khó tả, nguyên chủ có người nhà thương yêu mình như vậy việc gì lại cứ lao vào bức tường sắt khó nhằn Trần Nghiên Vũ cơ chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-sach-luoc-cuu-roi-nam-phu-cua-nhan-vat-phao-hoi/3648402/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.