Mạc Tư Hạ ngơ ngác nhìn nhiều người đang vây quanh mình, hệ thống đang nạp dữ liệu cho cậu ký ức của nguyên chủ, càng xem càng cảm thấy vị nguyên chủ này là bị nuông chiều thành hư, là tiểu thiếu gia coi trời bằng vung đây mà.
Mạc Tư Hạ không thể chấp nhận nổi một bản thân tồi như thế, cho nên cậu dứt khoát giả vờ mất trí nhớ luôn cho xong.
Dù sao cậu cũng không phải nguyên chủ, cậu sẽ làm mới “bản thân” sống một cuộc đời mới, sẽ không phá của nữa, đổi lại sẽ hiếu thảo với ba mẹ thay cho nguyên chủ, đây là sự biết ơn và tôn trọng cậu dành cho chủ nhân của thể xác này.
[Cầu Cầu, tôi giả vờ mất trí nhớ được chứ?] Cậu hỏi lại hệ thống lần nữa cho chắc với kế hoạch của mình.
[Không thành vấn đề, ký chủ có thể dùng mọi cách miễn hoàn thành nhiệm vụ là được.]
[Được!]
Vị bác sĩ trỏ tay vào một trong những người nhà của cậu đang đứng quanh chiếc giường bệnh hỏi:
“Cậu nhớ đây là ai không?”
Là một ảnh đế, cậu tất nhiên biết mình nên diễn như thế nào.
Cậu trưng ra vẻ mặt mơ hồ nhìn những người đang vây quanh cậu bằng nét mặt xa lạ. Cậu lắc đầu:
“Không biết.”
Một người phụ nữ trung niên trong đó bật khóc:
“Không nhẽ thằng bé mất trí nhớ rồi sao?”
Bác sĩ cầm tấm film đen trắng nghiên cứu một hồi, sau đó trả lời:
“Cậu Mạc bị tai nạn tổn thương não bộ nghiêm trọng có thể gây nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-sach-luoc-cuu-roi-nam-phu-cua-nhan-vat-phao-hoi/3648401/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.