Đó là vật nối dõi tông đường duy nhất của nhà gã, nếu bị cắt đi gã còn mặt mũi nào mà gặp người khác, hơn nữa có lẽ gã sẽ chết vì đau đớn và mất máu trước khi đến bệnh viện mất.
“… Đại ca, xin anh tha cho em… từ nay em sẽ không dám động đến người của anh đâu…!!”
Mỗi từ thốt ra từ miệng điều khiến các vết thương căng ra rách bươm, khiến gã đau đến đổ mồ hôi. Nhưng như vậy không khiến Giang Dực nguôi giận, càng khiến hắn muốn cắt đứt thứ này hơn, lạnh lẽo cất giọng.
“Lúc đó chắc em ấy cũng cầu xin mày thế này nhỉ, cầu xin mày tha cho em ấy… Nhưng mày đã làm gì, bỏ ngoài tai lời em ấy, muốn cưỡng hiếp em ấy…”
“Tao đang rất giận dữ, và chỉ làm như những gì mày từng làm thôi…”
Giang Dực giơ dao lên vung xuống, ánh sáng sắc bén chói qua mắt gã khiến gã hoảng sợ nhắm mắt lại, cơ thể rất muốn tránh đi nhưng chẳng thể cử động, một cơn đau thấu xương truyền đến…
“Áaaaa!!”
Tiếng hét thất thanh của gã vang lên, cùng lúc đó máu nóng bắn tung tóe trên đất, văng lên cả bộ đồ ngủ cùng khuôn mặt điển trai của Giang Dực. Hắn không cảm xúc nhìn khúc thịt bơ vơ trên mặt đất, như thể quá quen với chuyện này.
Mùi máu tanh nồng xộc thẳng lên mũi, làm nhiễm bẩn bầu không khí trong lành vốn có của nơi đây.
Thứ mà Giang Dực vung tay cắt chỉ là một bên ngón cái của gã, chỉ mới vậy mà khiến gã la hét không thôi, ôm bàn tay lăn lội trên nền đất, cả người lấm lem chật vật không chịu được.
Lấy đi một ngón tay của gã khiến lửa giận của Giang Dực mới chỉ vơi đi chút ít, tất nhiên mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi, gã ta còn phải chịu tra tấn dài dài.
Giang Dực ngắm nghía lưỡi dao dính đầy chất lỏng màu đỏ đặc quánh, ngại bẩn mà lau vào áo của gã, chà qua chà lại khiến gã run sợ không thôi. Cảm thấy lưỡi dao đã sạch bóng, hắn di chuyển sang tay bên cạnh, lạnh mặt cất giọng.
“Lần này, một ngón tay nữa hay thứ bên dưới? Mày chọn đi!!”
Gã đoán chắc rằng chỉ cần chọn một trong hai, thứ kia liền biến mất, bởi trước nay không có chuyện gì mà Giang Dực không dám làm.
Rất lâu chẳng có câu trả lời nào, Giang Dực chỉ có thể lựa chọn giúp gã, lạnh lẽo liếc tên đang giả chết trước mặt, nhếch môi vô cùng đáng sợ.
“Mày không muốn chọn? Tốt thôi, để tao chọn giúp!”
Vừa dứt lời, lưỡi dao sắc bén tiếp tục vung xuống lần nữa, tiếng da thịt xương cốt bị cắt rách vang lên khiến người khác sởn tóc gáy.
Con hẻm nhỏ truyền đến tiếng kêu rên đầy thống khổ, mấy người vệ sĩ đứng canh ở ngoài không rõ tình hình bên trong, nhưng chỉ mới nghe qua, đoán chừng là rất thảm.
Giang Dực nhìn gã ta ngất thật, vứt con dao hoa quả xuống người gã, tạo nên vết cắt dài trên khuôn mặt vàng vọt, nhàn nhạt buông một câu.
“Hừ, vô vị!”
Xong việc, hắn cẩn thận ôm Quý Trình Chu lên, quần áo trên người cậu không có chỗ nào là lành lặn cả, Giang Dực thấy vậy tức đỏ cả mắt, cởi áo khoác của mình quấn quanh người cậu.
Hắn bước ra con hẻm nhỏ, bên ngoài là một tốp vệ sĩ đang chỉnh tề đứng ở hai hàng. Trong đó, tên vệ sĩ mà hồi nhỏ hay chở hắn đến trường lúc nhỏ đứng ở đầu hàng, khẽ cúi người cung kính truyền đạt.
“Thiếu gia, ông chủ rất không hài lòng về hành động lần này của người, ông ấy muốn người trở về vào cuối tuần này…”
Nghe xong, khuôn mặt điển trai của hắn lạnh lùng đến đáng sợ, cặp mắt dài hẹp liếc xéo vệ sĩ nọ khiến người đó không khỏi đổ mồ hôi hột. Giang Dực ôm bé mập của hắn càng chặt hơn, như thể sợ rằng cậu sẽ lại biến mất như lúc trước.
“… Không về, nói với ông ấy như thế.”
Giang Dực mặt không cảm xúc ôm người bước qua đám vệ sĩ, hắn nhẹ nhàng đặt cậu lên chiếc xe thể thao đời mới, nghiêng đầu nói với tài xế.
“Nếu mấy người đã tới đây một chuyến, thì xử lí tên đó luôn đi! Tôi không thích việc gã ta tỉnh dậy mà không cảm nhận được chút đau đớn nào đâu!”
Dứt lời, chiếc xe thể thao đời mới phóng vụt lên phía trước, vứt lại bãi chiến trường cho mấy tên vệ sĩ còn lại. Sau đó dừng lại trước một căn hộ sang trọng cách khá xa nội thành, Giang Dực mở cửa xe bế người lên.
Cả người Quý Trình Chu đều tấm lấm bụi đất, Giang Dực ôm người vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa lại giúp cậu. Da thịt trắng nõn không gì che đậy bày ra trước mặt, hắn hít vào một ngụm khí lạnh rồi xả nước ấm lên cơ thể ngọc ngà ấy.
Mặc dù Quý Trình Chu đã hoàn toàn bất tỉnh do hít phải pheromone của Alpha cấp cao tỏa ra mạnh nhưng có lẽ vì chuyện vừa xảy ra khiến cậu quá sợ hãi nên mày nhỏ cứ chau lại, lâu lâu lại khóc nấc lên…
Giang Dực thấy vậy càng đau lòng không thôi, hắn lau khô người trong tay, mặc quần áo đàng hoàng giúp cậu, sau đó đưa người lên giường ngủ.
Hắn dúi người vào hõm vai cậu hít một ngụm, cảm nhận hương vị của bản thân quanh người cậu, cơn giận cũng nguôi ngoai hơn phần nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]