Đăng Anh ngồi xuống bên cạnh Vũ.
"Vậy là em vẫn nhớ.."
"Em nhớ mọi thứ về anh." Vũ nói. "Nhưng lúc đầu, khi anh lạnh nhạt với em, em đã nghĩ rằng anh đã quên hết mọi thứ.. Anh có nhớ hay không? Hay mảng kí ức chỉ còn thuộc về mình em?"
Đăng Anh nhìn Vũ, với ánh nhìn thấy một đứa trẻ ngây thơ.
"Anh không quên, nhưng mọi thứ thật khó để nói ra." Đăng Anh nói. "Vũ, em biết không, chuyện gia đình em, con đường em chọn, mọi thứ điều chỉ mới bắt đầu, con đường trong tương lai của em đầy rẫy những khó khăn và thử thách, rằng em nên tập trung cho bản thân và sự nghiệp trước, không phải yêu đương."
"Không phải yêu đương ư? Em hiểu ý anh.." Vũ đáp, giọng trầm xuống. "Nhưng tình cảm không phải là thứ em có thể dễ dàng gạt bỏ. Em đã luôn mong chờ đến ngày đôi ta gặp nhau không phải để rồi từ bỏ đi đoạn tình cảm mà em trân trọng bấy lâu nay."
"Anh chỉ muốn em không bị phân tâm, em đang phải theo đuổi ước mơ của mình." Đăng Anh nói, ánh mắt đầy lo lắng. "Tương lai còn nhiều điều quan trọng hơn chứ không chỉ là tình yêu."
"Em biết chứ, nhưng gì em và gia đình em muốn em trở thành, em vẫn đang nổ lực để đạt được nó." Vũ thở dài. "Nhưng đôi khi, tình yêu lại chính là động lực giúp em vượt qua mọi khó khăn, em đã ước đến ngày anh có thể ở bên cạnh và cổ vũ cho em giống như lúc đó, ngày mà anh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-doa-nhung-tuyet-vi-nguoi-ma-no-ro/3732591/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.