Trong khi cậu ta đang ngồi tự kỉ như thế thì có một nhân viên trang điểm đi ngang qua và nghe lỡm được, Khải Vũ nói rất nhỏ, nhưng xui cái tai người kia lại thính quá nên nghe được vài câu liền phán đoán bậy bạ rồi chạy đến chỗ Đăng Anh đang giúp đỡ người kia diễn.
"Tác giả! Chuyện là.." Người nhân viên đó thì thầm vào tai anh những gì đã nghe lởm được.
"Vậy sao.." Có điều giờ anh đang hơi bận nên cũng chưa làm gì ngay được, người khác nhìn qua phía Vũ còn nhìn thấy ảo giác trên đầu cậu ta là một đám mây mưa giông.
Vũ chưa muốn về, nhưng lại không biết bản thân ở lại đây là đang chờ đợi điều gì nữa.
Hết ngày quay, mọi người đi về, Đăng Anh và Vũ cũng thế.
"Vậy thì tác giả.. ngày mai gặp lại." Khải Vũ khẽ nở một nụ cười tươi rồi đi rời đi.
Bây giờ Đăng Anh mới chợt nhớ ra vụ gì đó, vội kéo Vũ lại, nói : "Đợi đã!"
"Dạ?"
"Cúi đầu xuống một tí."
Vũ không biết chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Đăng Anh.
"Hôm nay cậu đã làm rất tốt khi không làm hư cảnh quay nào, ngày mai cố gắng phát huy nhé? Có gì không rõ thì cứ hỏi tôi." Đăng Anh kêu Vũ cúi đầu xuống để xoa đầu phát thưởng cho cậu, anh nghĩ dù sao thì mấy món quà tinh thần như thế này vẫn tốt hơn nhiều so với những món quà vật chất mà.
Người kia thật không ngờ Đăng Anh sẽ làm vậy, cậu nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-doa-nhung-tuyet-vi-nguoi-ma-no-ro/3732581/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.