Bên ngoài phòng trắng xóa lạnh lẽo, gió lạnh nổi lên từ bốn phương, trong phòng ánh lửa chập chờn dạt dào hơi ấm, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác ngồi bên mép giường rất lâu thì cơ thể run rẩy trong lòng mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có bó củi lúc cháy phát ra âm thanh lốp đốp cùng tiếng hít thở thật nhẹ của cả hai, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một đạo âm thanh thật nhỏ.
Tiêu Chiến cầm bát trà gừng trong tay đưa tới bên miệng y, ôn nhu nói, "Bảo bảo, uống chút trà gừng nào."
Thấy Vương Nhất Bác lắc đầu hắn lại mở miệng nói tiếp, "Ta sợ đệ bị nhiễm phong hàn, cho dù đệ không thích cay thì cũng uống thử một chút đi."
Vương Nhất Bác cụp mắt nhìn bát trà gừng bên miệng nhẹ nhấp một ngụm, còn chưa kịp nuốt xuống hai đầu lông mày đã gắt gao nhíu chặt lại.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm y một lúc lâu rồi thả trà gừng trên tay xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh, sau đó hắn quay trở lại giường một lần nữa ôm chặt người vào lòng.
Vương Nhất Bác đi đâu, làm gì, sao lại mất tích lâu như thế...
Người thông minh giống như Tiêu Chiến dù cho Vương Nhất Bác không chịu mở miệng thì hắn vẫn có thể đoán ra một chút, nếu đối phương đã cố tình tránh né thì hắn cũng sẽ không chủ động hỏi thăm.
Một lúc lâu sau đó Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu nhẹ giọng kêu, "Chiến ca."
"Ta đây." Tiêu Chiến đối diện với đôi con ngươi trong veo của người nọ nhẹ nhàng giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zsww-nam-phong-tu/944108/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.