Tiêu Chiến bỗng nhiên mở mắt ra, một vệt ánh sáng lạnh lẽo lóe qua mắt, thiếu niên chỉ kịp vội vàng thu chủy thủ về, đáy mắt vẫn còn chứa kịp cất giấu buồn sắc và kinh hãi.
Khi hắn biết đêm nay phải cùng thiếu niên ngủ chung một phòng, hắn liền biết đêm nay sẽ là một đêm không ngủ. Thứ nhất là do cảnh giác, nhưng quan trọng hơn chính là do còn canh cánh chuyện tối nay.
Mặt dây chuyền biến mất, thiếu niên hẳn phải lo lắng chứ không nên sợ hãi. Nhưng phản ứng của y quá mức chân thực, chân thực đến nỗi hắn có suy nghĩ cả trăm đường cũng không thể nào nghĩ ra, phản ứng này ngược lại có chút giống như tâm lý sợ tối.
Mà lúc này đôi mắt thiếu niên thoáng qua một tia buồn bã nhưng lại làm đôi mắt hắn đau nhói, khiến cho hắn không thể nào tức giận.
"Không ngủ được sao?"
"Ừm." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lên tiếng, trong đầu suy nghĩ đã loạn thành một đoàn, không tự chủ được thốt ra, "Tối quá."
Thanh âm trầm thấp của Tiêu Chiến thoáng qua một ý cười, "Lớn như vậy rồi còn sợ tối."
Tối nay hắn vốn định thăm dò thiếu niên một chút nên đã thổi tắt ngọn nến, mặc dù y không hề ngăn cản hắn nhưng hắn cho rằng suy đoán của mình đã đúng, mà bây giờ suy đoán đó đã được xác nhận.
Sát thủ sợ tối, thật sự rất thú vị.
"Để Vương gia chê cười rồi."
Thiếu niên nhìn chằm chằm mặt hắn lạnh nhạt mở miệng, suy nghĩ vẫn chỉ dừng lại ở những chuyện vừa rồi. Tuy rằng thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zsww-nam-phong-tu/944099/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.