Ý thu bao bọc lấy thân ảnh gầy gò, thiếu niên thu kiếm đúng lúc trước mặt Tiêu Chiến, tiểu thị vệ bên cạnh bỗng nhiên rút kiếm bảo hộ trước người hắn. Dù thân thủ chỉ có vậy nhưng cậu liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra người nọ chưa xuất hết toàn lực.
Giữ gìn thực lực trong tình huống như thế này thật sự rất thú vị.
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, Vương Nhất Bác thu lại cành khô trong tay, đem cỗ sát khí thâm trầm cất thật kĩ nơi đáy mắt, nhàn nhạt mở miệng, "Thất lễ rồi."
"Công tử võ công cao cường, thật sự làm cho bổn vương mở mang tầm mắt." Khóe miệng Tiêu Chiến nhẹ cười hướng tiểu thị vệ phất tay, mở miệng nói, "Phồn Tinh, quá chậm, nếu như sau này thật sự gặp thích khách thân thủ như vậy thì ngươi nên làm gì để bảo vệ ta?"
Trịnh Phồn Tinh cúi đầu lùi sang một bên, "Là thuộc hạ tài cán không bằng, xin Vương gia thứ tội."
Tiêu Chiến lại hướng cậu khoát tay áo, "Thôi, từ ngày mai ngươi dẫn theo Vương công tử đi làm quen Vương phủ đi."
"Vâng, Vương gia."
"Nếu không còn việc gì khác thì công tử cũng nên rời đi trước, giờ Tỵ ngày mai ta sẽ cho người đợi công tử trước cổng Vương phủ."
"Tại hạ cáo từ."
Thiếu niên nói xong liền quay người rời đi, Trịnh Phồng Tinh nhìn thân ảnh người nọ dần biến mất sau đình viện mới nhịn không được hỏi, "Vương gia, người bên ngoài nhiều như vậy, sao ngài chỉ liếc mắt liền nhìn thấy Vương công tử được vậy?"
Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zsww-nam-phong-tu/944095/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.