"Tiên sinh... cậu ổn chứ?" Tài xế nhìn kính chiếu hậu quan sát người ngồi phía sau một chút.
"Không sao, đi thôi" Vương Nhất Bác nâng lên cánh tay đau nhức chìa điện thoại ra, sau đó cả người nằm ra chỗ ngồi phía sau.
Sau đi ra khỏi biệt thự, bánh xe lăn đi gần như đem sức lực của cậu rút khô.
Chân vẫn còn có chút run rẩy, như thể nhắc nhở Vương Nhất Bác vừa rồi vừa làm một chuyện cực kì hoang đường.
"Mẹ kiếp!" Thấp giọng mắng một câu, cậu nhìn chằm chằm lên nóc xe.
"Không cần thối lại, cảm ơn." Mở cửa xuống xe, Vương Nhất Bác đã khôi phục rất nhiều, lúc này tố chất bền bỉ của ma cà rồng thế mà lại dùng vô cùng tốt, mặc dù còn có chút tập tễnh nhưng cuối cùng cậu cũng có thể ngã lên giường của mình.
"Ha..." Vương Nhất Bác thở dài ra một trận, cũng không thèm động đậy nữa, ngay cả đầu ngón tay cũng không buồn nhúc nhích, chỉ trong chốc lát, hai mí liền bắt đầu đánh nhau.
Hơn 3 giờ sáng, Tiêu Chiến mở mắt.
Lần này hắn sói hóa nhưng không phải là mất khống chế hoàn toàn.
Vậy nên ký ức đứt quãng tối hôm qua bắt đầu xông lên tiềm thức của hắn.
Dưới người đều là ẩm ướt.
Tiêu chiến mở đèn lên.
Trên giường còn đọng lại vết máu, mồ hôi, còn có chút chất lỏng không biết là hỗn hợp gì.
Tiêu chiến bị mắc bệnh thích sạch sẽ thời kỳ cuối.
Nhưng nhìn những thứ này hắn thậm chí còn không có cảm giác buồn nôn.
Đặc biệt là vũng máu kia lại làm hắn khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zsww-chien-son-vi-vuong-ket-khe-uoc/1095376/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.