"Anh... đây là... sói biến dị?" Vương Nhất Bác che miệng cười, bởi vì hình dạng này của Tiêu Chiến cũng quá... manh rồi đi...
"Gào... a... ô..." Tiêu Chiến che lấy đầu mình, dùng sức đem chính mình chôn ở trên giường, không thèm phát ra một âm thanh nào nữa.
"Khó chịu cũng đừng chịu đựng." Vương Nhất Bác duỗi tay ra.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm tay của Vương Nhất Bác, cảm thấy rất muốn đôi tay này sờ lên người mình, liền tiến về phía trước.
Vương Nhất Bác nhíu mày cười cười, từng tiếng sói tru tréo từ trong cổ họng lại phát ra.
Tiếp theo chớp mắt một cái, Vương Nhất Bác liền bị người chặn ngang ôm lấy.
"Xoảng!" Tiếng cửa kính vỡ vụn.
"??!" Vương Nhất Bác mở to mắt không dám động, Tiêu Chiến vậy mà dám ôm cậu phá cửa sổ chạy ra ngoài?!
Cánh tay ôm lấy cậu vô cùng hữu lực, Vương Nhất Bác không dám phản kháng, cũng không dám giãy giụa.
Hắn rõ ràng đã bị sự cuồng hóa biến thành người sói...
Biệt thự vốn là ở vùng ngoại thành, chỉ trong chốc lát, Tiêu Chiến đã ôm cậu đến chân núi.
Chân Tiêu Chiến vốn dài, khi sói hóa lại càng trở nên dài hơn, cũng khỏe lên rất nhiều.
Lúc đi xuống từ đỉnh núi, Vương Nhất Bác còn cảm thấy có thể so với cậu bay còn nhanh hơn một chút...
"Gào... ô..." Tiêu Chiến bỗng nhiên khó chịu gào lên với mặt trăng một tiếng.
Thế nhưng tựa hồ ý thức con người lại lớn hơn một chút, nhận thức được hành vi của mình có bao nhiêu ngốc nghếch, đặc biệt là ở trước mặt Vương Nhất Bác, mặt Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zsww-chien-son-vi-vuong-ket-khe-uoc/1095373/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.