Vương Nhất Bác lau sạch bùn trên người, cũng thay luôn bộ quần áo đã bẩn của mình, cậu lấy quần áo của Tiêu Chiến để mặc, như vậy mà nó cũng khá vừa ý.
Lúc trước cậu không nhận ra, bây giờ cậu đã cao như vậy.
"Ôi thật không ngờ, con lớn lên so với chú Khải cao hơn rất nhiều, con cao hơn nhiều rồi, con đẹp trai quá. Nhoáng một cái con đã lớn như vậy, nếu đi dọc đường, con không nói, ta cũng không nhận ra." Chú Khải đôi mắt đỏ hoe vỗ vai Vương Nhất Bác, dùng lấy sức lực mà chống lấy đôi nạng đang cầm, Hạ Thiên ôm lấy eo hắn chống đỡ, hai mắt cũng đỏ hoe.
"Chú Khải, sao tóc của chú lại bạc trắng hết thế? Chân của chú bị làm sao vậy....? Sao lại ra nông nỗi này....?"
Vương Nhất Bác vẫn đang khóc, lấy mu bàn tay lau đôi mắt sưng vù. Trong trí nhớ của cậu, mặc dù chú Khải có hơi khom người vì ho, nhưng Trương Khải rất hiền lành và đẹp trai, không hề hốc hác và chống nạn như bây giờ.
Cũng may dưới sự chăm sóc của Tiểu Hạ, phần thân dưới của Trương Khải cũng có chút cảm giác, chỉ cần dùng nạng hỗ trợ là có thể đi lại trong sân, nhưng mà không thể đi quá lâu, vì lưng dưới sẽ rất đau.
Hạ Thiên ôm lấy hai người bọn họ, cả ba khóc thành một đoàn.
Tiêu Chiến đã đến giờ đi ngủ, lúc Vương Nhất Bác tắm rửa xong, anh cũng đã cuộn tròn bản thân nằm trên giường mà ngủ thiếp đi, còn ngủ rất sâu.
"Haizz....A Chiến giống như khá hơn một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zsww-anh-cay-nho/234013/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.