Chương trước
Chương sau
Vương Nhất Bác lau sạch bùn trên người, cũng thay luôn bộ quần áo đã bẩn của mình, cậu lấy quần áo của Tiêu Chiến để mặc, như vậy mà nó cũng khá vừa ý.
Lúc trước cậu không nhận ra, bây giờ cậu đã cao như vậy.
"Ôi thật không ngờ, con lớn lên so với chú Khải cao hơn rất nhiều, con cao hơn nhiều rồi, con đẹp trai quá. Nhoáng một cái con đã lớn như vậy, nếu đi dọc đường, con không nói, ta cũng không nhận ra." Chú Khải đôi mắt đỏ hoe vỗ vai Vương Nhất Bác, dùng lấy sức lực mà chống lấy đôi nạng đang cầm, Hạ Thiên ôm lấy eo hắn chống đỡ, hai mắt cũng đỏ hoe.
"Chú Khải, sao tóc của chú lại bạc trắng hết thế? Chân của chú bị làm sao vậy....? Sao lại ra nông nỗi này....?"
Vương Nhất Bác vẫn đang khóc, lấy mu bàn tay lau đôi mắt sưng vù. Trong trí nhớ của cậu, mặc dù chú Khải có hơi khom người vì ho, nhưng Trương Khải rất hiền lành và đẹp trai, không hề hốc hác và chống nạn như bây giờ.
Cũng may dưới sự chăm sóc của Tiểu Hạ, phần thân dưới của Trương Khải cũng có chút cảm giác, chỉ cần dùng nạng hỗ trợ là có thể đi lại trong sân, nhưng mà không thể đi quá lâu, vì lưng dưới sẽ rất đau.
Hạ Thiên ôm lấy hai người bọn họ, cả ba khóc thành một đoàn.
Tiêu Chiến đã đến giờ đi ngủ, lúc Vương Nhất Bác tắm rửa xong, anh cũng đã cuộn tròn bản thân nằm trên giường mà ngủ thiếp đi, còn ngủ rất sâu.
"Haizz....A Chiến giống như khá hơn một chút, có đôi khi bị giật mình tỉnh giấc, nhưng không biết ký ức đã trôi về năm nào tháng nào, ta và Hạ Thiên như một lần nữa được nhìn cậu ấy lớn lên, có chút thú vị."
"Chỉ là cậu ấy ngủ nhiều hơn thôi, lúc trước ta có đưa cậu ấy lên thành phố để khám, bác sĩ nói, cục máu đông đã nhỏ hơn rất nhiều, thế nhưng không có cách nào khác."
Chú Khải được Hạ Thiên ôm ngồi trở lại trên ghế, Hạ Thiên đem trà thuốc nhét vào trong tay của hắn, nhìn hắn uống mấy ngụm liền chuyển sang nhìn Vương Nhất Bác.
"Gia đình anh ấy thì sao ạ? Nghe nói chị gái anh ấy lấy chồng ở thôn khác?" Vương Nhất Bác nhớ đến chị gái của Tiêu Chiến đã kết hôn từ lâu, hai chị em quan hệ rất tốt, nên không để mặc kệ anh được.
Hạ Thiên nghe thế khinh thường hừ một tiếng, chú Khải thấy thế liền can ngăn cái người chuẩn bị mở miệng mắng người, thâm trầm nhớ lại ngày u ám đó.
.......
"Chú ơi, hôm nay con về nhà ăn cơm, mẹ và chị gái con vừa về nhà lấy đồ, cũng đã lâu rồi con không có gặp họ."
Tiêu Chiến cầm dù che mưa mở cửa ra.
Tiếng mưa rơi vọng vào đặc biệt lớn, giống như tiếng động cơ cũ nát.
"Trời mưa to quá." Tiêu Chiến vừa nói vừa mở ô, những hạt mưa to rơi trên chiếc ô màu đỏ, đập vào mặt ô, phát ra tiếng động rất lớn, khiến tay cầm ô của anh không tự chủ được mà lệch qua một bên.
"Cẩn thận một chút, mau đi đi, đi chậm thôi." Chú Khải phất phất tay, nhìn anh cầm ô rồi tiến vào màn mưa, bầu trời phía xa càng thêm xám xịt, cây cối nghiêng ngả lộn xộn.
Chú Khải nhìn chằm chằm ngọn núi một lúc, liền cảm thấy có gì đó không đúng, tiếng mưa ầm ầm không hề đơn giản, dường như hòa với tiếng ríu rít sâu bên trong đất liền.
"Không xong rồi." Chú Khải hét lên, ném quần áo rồi chạy vào trong mưa.
Lúc này, đất trên núi đã bị lở ra, tiếng xèo xèo cạc cạc rạn nứt tràn ngập trong màn nhĩ của hắn, cho đến bây giờ, hắn chưa nghe thấy âm thanh lớn như vậy, giống như Diêm La bò lên khỏi mặt đất phát ra tiếng hú hét đe dọa tính mạng, khiến trong lòng hắn run lên.
Trong tích tắc, dòng nước bùn đục ngầu trượt xuống cùng với vô số đất đá và cây cối, giống như những bóng ma giật lấy linh hồn, trong tích tắc lao ra rìa làng.
"Chạy mau, đất lở rồi."
Chú Khải hét lên, toàn thân ướt đẫm, tóc xõa trên trán, kính cận bị phủ một lớp sương nước, khó có thể nhìn thấy rõ phương hướng, chỉ có thể hét lên rồi chạy ra ngoài.
Không ai thèm quan tâm đến tiếng hét của hắn, dân làng đã quá quen thuộc với cơn mưa lớn mấy ngày nay, lại là vào buổi trưa, mọi người đang ngủ trưa, mà hắn lại là "dị loại" ở trong thôn, người khác sợ hắn lây "bệnh" né còn không kịp, làm sao có thể nghe lời hắn nói.
Hắn hét lên trong vô vọng, nghe thấy tiếng đổ vỡ của ngôi nhà phía sau, nước bùn đục dâng lên, những viên đá lớn lẫn trong đó đập vỡ tường nhà, tiếng hét thất thanh bên trong những ngôi nhà rất nhanh bị vùi lấp.
"A Chiến, A Chiến." Chú Khải chạy về hướng phía nhà Tiêu Chiến, và khi đến đó, hắn thấy một nửa ngôi nhà đã bị sập, gian phòng của mẹ anh đã không còn.
"A Chiến chạy mau." Hắn lao vào sân, nắm lấy Tiêu Chiến, rồi chạy ra ngoài. Tiêu Chiến chưa từng nhìn thấy cảnh này, cả người ướt sũng, chiếc ô màu đỏ che mưa bị lệch ra một bên, cái ô gãy thành nhiều đoạn.
Anh dường như không thể nhúc nhích được, mất hồn vía, trong miệng run rẩy kêu một tiếng.
"Mẹ....chị....."
"Đi mau! Không kịp rồi." Chú Khải dùng sức giơ tay lên đánh vào má anh một cái, đánh vào miệng anh một cái, Tiêu Chiến tỉnh lại, bị hắn túm ra ngoài sân mấy bước, lại cuống quýt kêu lên.
"Thư! Lá thư mà Nhất Bác gửi cho con, con chưa kịp đọc, còn có cuốn sổ, con phải đi vào lấy nó."
Vừa nói, cậu vừa thoát khỏi chú Khải chạy vào sân, chú Khải hét lên một tiếng, lại không yên lòng chạy theo phía sau anh, nhìn anh lao vào phòng, bước ra với một cuốn sổ trên tay.
"Cẩn thận."
Một tảng đá lớn lăn qua làm đổ bức tường của ngôi nhà, những viên gạch màu xanh lam đập về phía Tiêu Chiến, chú Khải nhanh chóng chạy đến ôm anh đặt anh dưới thân mình.
Hắn chỉ cảm thấy lưng đau nhói, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
Mưa không ngớt, cặp mắt kính của hắn không biết văng đi đâu, tầm nhìn mờ mịt. Nửa bên mặt rất nóng, hắn cố gắng liếc mắt nhìn lại, thấy đầu của Tiêu Chiến bị gạch đập vào lủng một lỗ, máu tươi ùng ục chảy xuống theo mưa, nóng hổi.
Hắn khó nhọc giơ tay lên, thật lâu mới duỗi ra được, tảng đá trên lưng đè chặt hắn, hắn gầm lên một tiếng, cố gắng xê dịch lên phía trước, cuối cùng đem tay che kín lại chỗ lỗ trên đầu Tiêu Chiến, tay hắn dính đầy máu ấm nóng.
"A Chiến, A Chiến, dậy đi, đừng ngủ...không được ngủ."
Mưa to như trút nước, không khí nồng nặc mùi bùn, lẫn với mùi máu tanh. Tiếng mưa không ngừng rơi, tựa hồ giống như tét gào thét của hàng trăm linh hồn không cam lòng mà kêu lên.
Trương Khải nửa người dưới đau đến tê dại, nhìn thấy Tiêu Chiến mở mắt, trầm thấp gọi Nhất Bác, rồi lại bắt đầu co giật. Cuối cùng không nhớ ra được gì, hai mắt nhìn bầu trời chằm chằm, rốt cuộc ngất đi.
Ánh mặt trời đánh thức hắn tỉnh dậy, thật ấm áp, chiếc chăn bông ấm áp có mùi thuốc khử trùng, ý thức về cơ thể của hắn dần trở lại, hắn nhìn thấy Hạ Thiên, mơ mơ hồ hồ, râu ria xồm xàm, quầng mắt đã chuyển thành màu xanh, anh ấy trở nên thật hốc hác.
Hắn không biết hắn đã ngủ bao lâu, nhưng hắn cảm thấy Hạ Thiên gầy đi rất nhiều, tóc hai bên thái dương dường như cũng đã trắng bệch.
Nằm có chút mỏi, hắn muốn nhúc nhích chân, nhưng mà nửa người dưới lạnh như băng, không một chút xíu cảm giác.
"Sao em lại xấu xí thế này...." Hắn cười khúc khích, giọng nói khàn khàn, miệng trở nên khô khốc, giống như đã mấy năm không được uống nước vậy, "A Chiến, còn sống không?"
"Còn sống." Nước mắt Hạ Thiên rơi xuống, rơi trên tay hắn ấm áp.
Anh dùng lực nắm chặt tay Trương Khải, khóc lớn, "Khải ca, nếu không có anh, em phải làm sao bây giờ....?"
"Yên tâm, lúc em vớt anh ra khỏi dòng sông, anh đã trở thành kẻ hở trong cuốn sách sinh tử của Diêm vương, không chết được."
Trương Khải mở tay ra, nắm lấy rồi bao trùm tay của anh, nhẹ nhàng vỗ về an ủi anh, "Thiên nhi, có thể lấy chút nước ấm lau chân giúp anh không? Chân anh lạnh quá."
Hắn nhìn thấy đôi mắt của Hạ Thiên đỏ lên, nước mắt rơi lã chã, anh không nói gì, nhưng Trương Khải đã nhận ra điều gì đó, hắn mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu Tiểu Hạ.
"Có phải chân của anh bị cắt cụt, cắt cụt đến thắt lưng?"
"Phốc! Vậy anh là thần tiên sao, cắt như thế anh nghĩ mình còn sống sao?" Hạ Thiên nín khóc mỉm cười, kéo tay hắn đặt lên mặt mình.
"Anh không bị cắt tay, hay chân, chẳng qua là xương cột sống gãy, tạm thời bị liệt. Các dây thần kinh được kết nối, bác sĩ nói sẽ từ từ hoạt động trở lại." Hạ Thiên lẩm bẩm, dụi mặt vào tay hắn, giống như lúc còn trẻ cũng vậy, anh rất thích làm nũng.
"Anh thì hay rồi, ở đây còn khoe khoang với em...sau này em sẽ xỏ hai chiếc giày vào tay anh, rồi dắt anh ra ngoài ăn xin, nhìn thảm như vậy, chắc chắn sẽ được cho rất nhiều tiền."
"Anh không biết chơi đàn, ca hát, ai sẽ cho tiền?" Trương Khải cười, giả bộ tức giận nhéo nhéo mặt anh.
Có thể cảm thấy Hạ Thiên đã gầy rất nhiều, trên người chỉ còn dính lại một lớp da mỏng.
"Không sao, có khuôn mặt đẹp trai này, các thím sẽ cho. Mặc dù lớn tuổi một chút, nhưng bán sắc vẫn là có thể."
"Em có bệnh à." Trương Khải cười thành tiếng, hai người cười một lúc, Trương Khải đột nhiên nhớ đến Tiêu Chiến.
"Tình trạng của Tiêu Chiến không được tốt lắm, cục máu đông đang đè nén lên dây thần kinh, bác sĩ nói mạo hiểm quá lớn, cho dù lấy ra ngoài, cậu ấy cũng sẽ chết vì nhiễm trùng sau khi phẫu thuật, chỉ có thể chờ cậu ấy tự phục hồi." Hạ Thiên thở dài, vuốt vuốt mái tóc đã rối của mình, "Tùy theo sự sắp đặt của Chúa vậy."
"Vậy còn chị gái và anh rể của cậu ấy đâu?" Chú Khải hỏi, nhìn thấy Hạ Thiên lắc đầu.
"Ngoại trừ một vài người không có ở nhà, những người còn lại trong Thôn Thảo Tiên dường như đều biến mất.".
Trương Khải nghẹn ngào, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời chói chang, hôm nay thời tiết rất tốt.
Thời điểm cậu hôn mê, anh rể của cậu đương nhiên không quan tâm đến cậu, một đứa bệnh tật như vậy, đến nhà cửa cũng không còn, hiện chị gái của cậu lại mất, đương nhiên là khiến hắn chạy trốn Tiêu Chiến còn không kịp, làm sao có thể chăm sóc cho cậu, thậm chí hắn còn bỏ cậu ở lại trong bệnh viện rồi chạy trốn nữa.
Hạ Thiên đi tìm hắn, rất khó khăn thăm dò được địa chỉ, đợi đến khi tìm được đến nơi, thì cả gia đình hắn đã dọn đi rồi.
"Mẹ kiếp! Để tôi nhìn thấy các người, tôi sẽ giết cho không còn chừa một ai." Hạ Thiên dùng gậy đập nát bồn rửa mặt lớn màu đỏ, hung hăng chửi bới.
Trên giường bệnh, Tiêu Chiến hô hấp rất yếu, hơi thở phập phồng. Để tiện chăm sóc cho hai người bọn họ, Hạ Thiên đã chuyển giường của Tiêu Chiến đến bên cạnh giường của Trương Khải, ngoài việc xoa bóp cho Trương Khải, anh dùng phần lớn thời gian để kể chuyện cho Tiêu Chiến.
Anh ấy nói rằng anh không đọc nhiều sách vì kỳ thi tuyển đại học, vì vậy Hạ Thiên đã mua tất cả chúng vào mùa hè và đọc cho anh nghe, đôi khi còn đọc cho Trương Khải, nhiều khi mệt mỏi, anh ngủ thiếp đi một mình.
Thôn Thảo Tiên đang rất lộn xộn, anh không biết sau khi ra viện, bọn họ sẽ đi về đâu.
.....
"Sau khi cậu ấy tỉnh lại, chỉ nhớ mỗi em, nhưng cũng giống như không nhớ, giống như một chấp niệm không quên được, chỉ nói muốn trở về, quay về dưới gốc cây, không quay về cậu ấy mỗi ngày đều nháo."
"Sức lực quá lớn, khiến cậu ấy xô ngã mấy bác sĩ và y tá, mọi người sợ máu đông trong mão lại di chuyển sang chỗ khác, ai cũng không dám bắt cậu ấy lại."
"Sau này, không biết làm sao, lại chỉ nghe một mình Khải ca nói, chỉ có Khải ca mới thuyết phục được cậu ấy."
Hạ Thiên lau nước mắt kể lại.
"Sau này, chúng ta trở lại, gốc cây cổ thụ vẫn còn đó, có vài ngôi nhà cao hơn cũng không bị sập hoàn toàn, sửa chữa lại thì ở được. Anh Hạ Thiên của con đào một miếng đất, khả năng là phía trên nhà cậu ấy, có lẽ chị gái của cậu ấy ở dưới kia, đã phù hộ cho cậu ấy, mảnh đất kia cứ thế phát triển đặc biệt tốt, chúng ta không cần tốn tiền, cứ như vậy ở đây mấy năm liền."
Chú Khải vừa nói vừa lau nước mắt, Vương Nhất Bác cũng không ngừng khóc, cậu nắm tay Tiêu Chiến thật chặt, giá như cậu về sớm hơn....
Cậu vĩnh viễn cũng không muốn rời xa Tiêu Chiến nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.