Hồi tiểu học, gần nhà tôi có một công viên rất nhỏ, vây kín bởi những tòa nhà cao tầng. Khi ngày tàn, nơi đây vô cùng yên tĩnh, không còn âm thanh của xe cộ và người qua lại nữa. Đôi lúc có chiếc giày trẻ em đánh rơi. Công viên này là thế.
Đến giờ ăn tối, lũ bạn cùng đến công viên nô đùa với tôi đã về nhà cả rồi, riêng tôi vẫn nán lại chờ đến lúc cha mẹ trở về.
Chơi đánh đu chán, ma xui quỷ khiếhn t ế nào tôi lại chạy đến chỗ bãi cát.
Bãi cát ở góc công viên đó hay bị lãng quên vì mọi người thường ham đánh đu hoặc chơi cầu trượt.
Lúc hoàng hôn, ánh mặt trời lách qua khe hở giữa các tòa nhà, nhuộm đỏ thắm cả khoảnh đất im ắng này. Mình tôi lặng lẽ ngồi nghịch cát bên cạnh cái xô nhựa màu vàng ai đó bỏ quên. Tôi cởi giày, đắp cát lên hai bàn chân. Những hạt cát nhỏ li ti lọt qua các kẽ ngón chân rơi xuống, cảm giác man mát rất dễ chịu.
Tôi thường duỗi thẳng cánh tay thọc xuống cát để đo xem cát sâu đến đâu. Chưa thấy đáy đâu mà cả cánh tay tôi lút vào bằng hết. Tôi kể chuyện này với cha nhưng ông không tin, “Bãi cát ấy phải có đáy, chứ không thể sâu thế được.”
Chắc cha nhầm rồi, mấy lần thọc tay xuống, cát đều ngập hết cánh tay tôi.
Tôi không nhớ đây là lần thứ mấy tôi làm việc này. Ở góc công viên có một cái cây, dưới nắng chiều, bóng lá hắt xuống trông như một bức tranh đen trắng. Lúc tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zoo/12874/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.