Dường như họ đang lấy máu, trên ghế tựa có mấy bóng người cao lớn, nhưng vì lưng họ hướng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ mặt.
Tôi cũng không quan tâm, chỉ ngồi dưới đất, xé túi bánh mì thứ năm của mình.
Văn Thừa cũng ngồi sang một bên với tôi, như thể chờ người lấy máu.
Một lúc sau, các y tá lấy máu đã thu thập các dụng cụ và đưa cho họ một ít bông gạc.
Sau đó, các bóng người cũng lần lượt ngồi dậy.
Cuối cùng tôi cũng thấy rõ bọn họ.
Đặc điểm chung của họ là sắc mặt xanh xao, mạch máu bầm tím phân bố rõ ràng dưới da hơn người thường.
Lại thêm đôi mắt đỏ ngầu, cả người đều cao lớn chân dài, phải cao hơn 1,8m.
Ngoại trừ……
Giọng tôi đầy kinh ngạc, tôi chỉ vào cậu bé non nớt nhất bên trong: “1m7?”
Anh ta thấy tôi liền tức giận: “Ông đây nói mấy lần rồi hả, ông cmn 1,8m nha!”
“Sao các người lại…”
Những người đàn ông còn lại cũng lên tiếng.
“Lão đại, chính là cô ta.”
“Hôm qua lúc em không phòng bị, cô ta đã cắn vào cổ em.”
“Hôm đó cô ta nằm trên mặt đất rồi còn giả vờ như đã chết. Lúc em đi ngang qua, cô ta đã cắn vào bắp chân của em.”
“Đúng đó, ngày hôm đó cô ta đã leo đến bên cạnh em bằng một chiếc thang dựng bằng Zombie rồi cắn vào cánh tay em.”
Nghe thấy từng người cáo buộc tôi, lại còn kể từng chi tiết bị cắn như nào.
Trong phút chốc, hai mắt tối sầm lại, bánh mì trong miệng không còn thơm nữa.
Cái tên m7
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zombie-chi-can-1m8/267748/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.