Hạ Noãn cười ngượng, hỏi bé gái bên cạnh: “Em tên là gì?”
Cô bé tầm 7-8 tuổi, đội một chiếc mũ len: “Em tên là Giang Ý Nhu. Chị ơi chị xinh thật đấy.”
Con bé còn biết nói chuyện hơn Giang Dẫn Xuyên vạn lần.
Hạ Noãn cũng cảm thấy cởi mở hơn, nói chuyện một lúc, con bé lại nhìn chằm chằm cô: “Chị ơi, tóc chị đẹp quá, Ý Nhu cũng muốn tóc đẹp như chị.”
Cô vẫn chưa kịp trả lời.
Giang Dẫn Xuyên đứng dậy thu dọn lego, thờ ơ nói: “Em cũng sẽ có thôi.”
Cô bé ấm ức bĩu môi: “Nhưng mà em thích.”
Anh cố hết sức nói chuyện một cách nhẹ nhàng: “Ý Nhu, không phải chuyện gì cưỡng cầu cũng được.”
Giọng nói nhẹ nhàng, sâu lắng khiến Hạ Noãn sững sờ trong giây lát.
Từ nhỏ đến giờ, mỗi lần cô thích thứ gì thì phải có bằng được, chưa từng thử qua cảm giác muốn mà không được, cũng chẳng ai dạy cô rằng phải học cách từ bỏ.
Sau đó họ nói những gì, cô cũng không chú ý nghe nữa.
Giang Dẫn Xuyên định đưa cô đi ăn, đi đến cửa thì gặp một người phụ nữ trung niên.
Cô lên tiếng chào: “Cháu chào cô.”
Mẹ Giang cười dịu dàng: “Lần sau để Dẫn Xuyên mời cháu đến nhà ăn cơm nhé. Hôm qua cô bận quá.”
Trong đầu Hạ Noãn không ngừng lặp lại câu nói “về nhà ăn cơm”, khoé miệng cong lên: “Cảm ơn cô, nhất định lần sau cháu sẽ tới ạ.”
Anh cầm tay cô, mặt không biểu cảm nói: “Đi thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zhihu-muon-gap-anh/2605532/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.