Thời tiết nóng nực. Vừa về đến nhà Hạ Noãn liền cởi ngay áo chống nắng.
Giang Dẫn Xuyên thì vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo cộc tay, để lộ cánh tay rắn chắc.
Hoá ra thực sự có người dù có phơi nắng như thế nào cũng không đen.
Nhìn bóng dáng Giang Dẫn Xuyên bận rộn trong bếp, tâm trạng Hạ Noãn rối bời.
Chỉ cần nghĩ đến sau này cô và anh trở thành người xa lạ, trong lòng cô lại chua xót.
“Đói rồi à?”
Hạ Noãn lắc đầu, chầm chậm đi đến bên cạnh anh: “Cần em giúp gì không?”
“Không.”
Cô nào chịu nghe, một mực đòi ở lại.
Nhưng rốt cuộc, chân tay vụng về chẳng những không giúp được gì mà còn bị dầu bắn vào tay.
Giang Dẫn Xuyên bất lực, chống hai tay vào bàn bếp bằng đá cẩm thạch trực tiếp giam cô lại.
Hạ Noãn đối điện với đôi mắt đen láy của anh, nghi hoặc hỏi: “Làm gì…”
Đầu ngón tay anh xoa xoa mu bàn tay cô: “Đau không?”
“Em muốn học nấu ăn mà.”
Cô chỉ muốn trong khoảng thời gian có hạn này được ở bên cạnh anh nhiều nhất có thể.
“Em ra ngoài trước đi, ở đây toàn mùi dầu.”
“Không, em muốn ở lại đây cơ.”
Cô mặc một chiếc áo hai dây, xương quai xanh lộ rõ, da trắng môi đỏ, người con gái như vậy thật sự khiến người khác tình nguyện dâng hiến tất cả mọi thứ.
Giang Dẫn Xuyên cụp mắt, giọng nói nhàn nhạt: “Em dám ở lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zhihu-muon-gap-anh/2605526/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.