7.
Tôi có lý do để nghi ngờ con nhóc này đến ăn chực.
Một bữa cơm, Tề Sở ăn tới nỗi không khép nổi miệng, Tống Nhân trao đổi ánh mắt với tôi, đây là tình địch à?
Không, đây là cái thùng cơm*.
*từ này cũng có nghĩa là kẻ ăn hại, vô dụng.
Sau khi ăn uống no say, Tề Sở “ợ” một cái đầy tao nhã, hơi xấu hổ nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ tình địch.
“Anh Hành Chi thích người ăn nhiều, anh ấy nói mặt em mà tròn vo thì mới dễ thương.”
Ồ.
“Còn nữa, anh ấy nói rằng em cười trông rất đẹp, nên hãy cười nhiều.”
Haha.
Nói xong con bé nở nụ cười tiêu chuẩn lộ 8 cái răng, mấy anh chàng, cô nàng đi qua thấy vậy cũng cười.
Tề Sở đắc ý nhìn tôi, trên mặt thiếu điều khắc 4 chữ “em rất đáng yêu” lên.
Tống Nhân không dám nhìn thẳng, lấy một tờ giấy đưa cho cô bé, “trên răng dính rau.”
Tề Sở:…
Lúc đó tôi nghĩ đến chuyện buồn nhất trong đời mình mới miễn cưỡng không cười thành tiếng.
Cuối cùng, Tề Sở khóc thút thít chủ động đi về, lúc rời đi con bé còn để lại một câu kinh điển, “Em sẽ còn quay lại.”
Sau khi Chu Hành Chi biết chuyện, đã gọi điện và giải thích rằng gia đình cậu ấy và Tề Sở là bạn thân.
Khi còn bé từng chơi chung với nhau nhưng cậu ấy chỉ xem cô bé như em gái mình.
Hoàn toàn không có ý gì khác.
Không nghe thấy tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zhihu-chon-ron/2637687/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.