Chương trước
Chương sau
Trong căn phòng màu trắng không trang trí bất cứ thứ gì, Thẩm Hàn Lạc cùng Kha Manh ngồi xuống bàn nhìn Tiếu Mịch Cầm phía đối diện trong khoảng thời gian ngắn không chịu nói lời nào.
Trong quá trình điều tra phát hiện chỗ hành lang đối diện nơi Lý Mộng xảy ra chuyện còn có một cái camera giấu kín, tuy nhiên có lẽ do giấu quá ký nên tới khi bọn họ trích xuất băng ghi hình cũng chỉ quay được tới cảnh Lý Mộng đã bị kinh ngạc mà chết, mà thứ hù chết cổ là gì cũng không có chụp được.
Mọi người đều khá thất vọng với chuyện này, nhưng việc duy nhất có thể ăn mừng là camera quay được sau khi Lý Mộng chết thì từ trên người đối phương rớt xuống một món đồ. Trải qua kỹ thuật phóng lớn thì xác nhận không lần thứ kia là thẻ mượn sách thư viện Z đại của Tiếu Mịch Cầm đã phát hiện ở cạnh thi thể Lý Mộng lúc đó.
Lúc mới bắt đầu tất cả mọi người còn nghĩ Lý Mộng nhặt được thẻ mượn sách của Tiếu Mịch Cầm, nhưng sau khi xem đoạn ghi hình này xong thì mọi phỏng đoán lúc trước đều bị tan vỡ. (Truyện của Lại Trùng Cung)
Điều làm cho bọn họ càng không nghĩ tới là việc khi chiếu đoạn này cho Tiếu Mịch Cầm xem thì cô ấy ngoài việc khóc nức nở khi nhìn thấy thi thể của Lý Mộng thì lại không có bất cứ một phản ứng nào khác.
“Tiếu Mịch Cầm, hiện tại chúng tôi nghi ngờ cô có quan hệ với chuyện Lý Mộng chết, hy vọng cô có thể phối hợp chúng tôi điều tra.” Kha Manh sau khi tắt video thì nói chính thức với Tiếu Mịch Cầm.
Trong tình huống bình thường nếu bản thân bị cảnh sát nhận nhầm là hung thủ sẽ lập tức lo lắng muốn giải thích, thâm chí sẽ nói năng lộn xộn. Nhưng Tiếu Mịch Cầm lại không có biểu hiện đó: “Tôi nghĩ các vị cảnh sát đã hiểu lầm.”
Cô phản ứng bình tĩnh lại lý trí: “Bức ảnh được chụp này không phải là tôi; thứ hai các người không thể xác định thẻ mượn sách là rớt ra từ trên người tôi, có lẽ có người khác nhặt được sau đó mang bên người cũng không chừng.” Nói xong dừng lại nhìn Thẩm Hàn Lạc cùng Kha Manh một lượt mới nói tiếp: “Giả sử thật sự là tôi, tôi sao lại có thể lưu lại chứng cứ bất lợi với mình như vậy chứ? Đương nhiên nói ngược lại nếu có người cố ý lưu lại đồ của tôi tại hiện trường, tôi tin tưởng cảnh sát là người thông minh nhất định sẽ trả lại công bằng cho tôi.”
Lúc này Tiếu Mịch Cầm không còn yếu đuối như cũ, lúc làm rõ ý của mình lại xinh đẹp giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, điều này khiến Kha Manh phải thở dài thán phục chất lượng dạy học hoàn mỹ của Z đại.
Thẩm Hàn Lạc, người đang dựa lưng vào ghế và gõ nhẹ mặt bàn, thấy Khá Manh hơi mất tập trung thì mới dừng động tác tay lại nói với Tiếu Mịch Cầm: “Đương nhiên chúng tôi sẽ điều tra rõ chân tướng sự việc, tuy nhiên trước đó cô cũng sẽ vui vẻ phối hợp với công việc của chúng tôi đi?” Nói xong còn không quên kèm theo một cái mỉm cười.
“Tất nhiên rồi!” Tiếu Mịch Cầm khéo léo gật đầu: “Nếu về sau có yêu cầu hỗ trợ tôi nhất định sẽ làm hết sức, dù sao đây cũng là nghĩa vụ của mỗi công dân chúng tôi phải làm.”
“Tốt lắm!” Thẩm Hàn Lạc hoàn toàn tán thành lời nói của cô: “Vậy chúng ta tiếp theo…” Khi hắn định nói tiếp với Tiếu Mịch Cầm thì Tưởng Vũ lại vội vội vàng vàng mở cửa nói với bọn họ: “Sếp, Tiểu Manh đối tượng hiềm nghi tìm được rồi.”
“Cái gì?”
“Là ai?”
Thẩm Hàn Lạc cùng Kha Manh kinh ngạc hoảng sợ hỏi.
“Là Doãn Tỉ Nguyệt.” Tưởng Vũ tuyên bố.
“What?”
“Học trưởng?”
“Không có khả năng là Tỉ Nguyệt.”
Lúc này ngay cả Tiếu Mịch Cầm cũng gia nhập đội ngũ đang giật mình.
“Là thật, cậu ta cũng đã thừa nhận.” Tưởng Vũ tự tin nói.
Nghe vậy Thẩm Hàn Lạc đứng dậy trực tiếp lướt qua Tưởng Vũ chạy ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.