Chương trước
Chương sau
Ánh đèn đang sáng trưng bỗng ngay lập tức tối sầm xuống, bóng người trong gương vốn đang rõ ràng cũng trở nên dần mơ hồ, nước trong vòi chảy ra cũng không còn trong nữa…
Đây là hình ảnh sau khi Thẩm Hàn Lạc tiếp nhận tinh thạch từ tay Doãn Tỉ Nguyệt, ngay sau khi hắn đi ra khỏi cửa nhà vệ sinh dường như đã bị sốc…
Vách tường vốn màu trắng nay lại không thấy đâu, thay vào đó là không gian mà duỗi tay ra cũng chẳng thể thấy năm ngón.
“Chuyện gì vậy?” Thẩm Hàn Lạc lùi lại vào nhà vệ sinh nhìn Doãn Tỉ Nguyệt hỏi.
“Nếu sợ thì anh có thể bỏ tinh thạch trong tay xuống.” Mặt Doãn Tỉ Nguyệt bình tĩnh không nhìn ra được bất cứ biểu tình gì.
Thẩm Hàn Lạc nhìn thoáng qua tinh thạch màu đen đang bị mình nắm chặt, rồi lại không chắc chắn nhìn người trước mặt: “Chẳng lẽ cậu luôn thấy những hình ảnh mà tôi vừa thấy?”
Doãn Tỉ Nguyệt không trả lời hắn, chỉ xoay người muốn đi ra ngoài. Thẩm Hàn Lạc nhanh tay nắm chặt cánh tay của cậu ấy, ngay lúc đó kinh ngạc nói: “Sao người cậu lại lạnh như vậy?” Nếu không phải đang tận mắt nhìn Thẩm Hàn Lạc còn tưởng rằng mình đang bắt lấy một tảng băng vậy.
Tuy nhiên Doãn Tỉ Nguyệt chưa mở miệng trả lời ánh đèn tối tăm trên đỉnh đầu lại không báo trước mà bị nổ, mảnh vỡ thủy tinh rơi lả tả trên mặt đất, sau đó cái gương trước bồn rửa mặt cũng bị nứt ra, cùng với lúc đó nước trong vòi chảy ra lại giống máu đỏ tươi…
Thẩm Hàn Lạc nhìn tình cảnh trước mắt mà choáng váng nuốt nước miếng, tuy rằng làm nghề cảnh sát đã gặp rất nhiều chuyện đáng sợ, những hiệu trường vụ án đầy máu đều đã trải qua, nhưng thình lình thấy cảnh chỉ xuất hiện trong phim kinh dị thế này hắn vẫn là lần đầu tiên tự mình gặp được.
“Đừng tách khỏi tôi.” Doãn Tỉ Nguyệt nhẹ giọng nói.
Thẩm Hàn Lạc trả lời, từ từ âm thầm trấn tĩnh lại.
Thay biểu hiện Thẩm Hàn Lạc tuy rằng đang khẩn trương nhưng không có giống như người thường thét chói tai bỏ chạy, Doãn Tỉ Nguyệt vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, sau đó cất bước dẫn Thẩm Hàn Lạc đi trong bóng tối.
Hai người giống như đi vào trong một không gian hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, chung quanh yên tĩnh tới nổi có thể nghe tiếng nước chảy cùng tiếng hít thở của cả hai.
Trong lúc vô tình tay hai người mười ngón đàn chặt vào nhau, không có phương hướng, không có mục tiêu, điều duy nhất Thẩm Hàn Lạc có thể làm là tin tưởng Doãn Tỉ Nguyệt, để cậu ấy mang mình từ nơi tù túng này đi ra ngoài.
“Không muốn nhìn thì nhắm mắt lại, hoặc là vứt tinh thạch đi.” Tiếng Doãn Tỉ Nguyệt lần nữa vang lên trong bóng tối nhắc nhở đối phương có thể lựa chọn quăng món đồ trong tay đi. Bởi vì mặc dù Thẩm Hàn Lạc biểu hiện không giống những gì cậu nghĩ nhưng rốt cuộc hắn cũng không giống mình là người nhìn thấy những thứ này từ hồi còn nhỏ. Cho dù người kia hiện tại không bỏ của chạy lấy người, nhưng cậu có thể hiểu chuyện này có ảnh hưởng lớn tới hắn như thế nào.
“Tôi không sao.” Thẩm Hàn Lạc vừa trả lời vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh mình, hy vọng có thể nhìn thấy một chút ánh sáng giúp cả hai rời đi. (Truyện của Lại Trùng Cung)
Thấy người kia vẫn kiên trì như cũ Doãn Tỉ Nguyệt cũng không nói gì nữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, hắc ám giống như một cái động không đáy khiến người ta không thấy đầu không thấy cuối, đi được khoảng nửa giờ tay Doãn Tỉ Nguyệt bỗng nhiên đẩy Thẩm Hàn Lạc sang một bên.
“Cậu…” Sau khi Thẩm Hàn Lạc lấy lại tinh thần còn chưa nói hết lời thì đã thấy trong bóng tối xuất hiện nhiều cánh tay trắng bệch, những cánh tay đầy những móng vuốt sắc bén đang có ý đồ vồ lấy bọn họ.
“Tỉ Nguyệt đây là gì vậy?” Thẩm Hàn Lạc sắc mặt lập tức cứng đờ, muốn nói bản thân không sợ hãi chút nào thì chắc cả bản thân hắn cũng không tin nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.