Chương trước
Chương sau
Sáng sớm thức dậy kéo màn cửa đã thấy thế giới bên ngoài như liên kết lại với nhau, toàn thành phố đang ch trong sương mù mờ ảo, nếu ai xem nhiều tiểu thuyết huyền huyễn và phim truyền hình có thể sẽ nghĩ rằng nhà mình đã chuyển tới Tiên giới.
Thẩm Hàn Lạc đứng trong gara nhìn ra bầu trời xám xịt dăng đầy mây mù, rồi cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, thầm thở dài nghĩ hôm nay đm lại bị trễ rồi, cái thời tiết này chỉ có thể chạy an toàn mà chả phóng nhanh được.
Nhưng chờ tới khi hắn đã tới văn phòng lại phát hiện còn tới một giây nữa mới bắt đầu tới giờ làm việc, thật sự không thể không cảm thán về vận may của mình.
“Sếp xem ra vận may hôm nay của anh không tệ nha!” Tưởng Vũ bưng một ly sữa đậu nành nhìn Thẩm Hàn Lạc đi vào nói.
Thẩm Hàn Lạc gật đầu mỉm cười: “Tôi cũng nghĩ thế.”
“Chờ lát nữa anh thử đi mua một tờ vé số đem sao.” Tưởng Vũ mấy năm nay mỗi ngày đều đầu tư không ít vào vé số đã trở thành thói quen, trúng được một ít giải nhỏ rồi, nhưng mấy cái giải lớn thì tới nay vẫn chả có duyên gì với hắn.
“Thế lúc cậu đi mua nếu không ngại có thể cân nhắc mua cho tôi một tờ.” Thẩm Hàn Lạc nói xong đi về văn phòng của mình, tuy nhiên lúc đi ngang qua bàn Kha Manh lại dừng bước khó hiểu hỏi: “Tiểu Manh hôm nay sao thế?” Kha Manh là phần tử nổi tiếng chuyên đi sớm của tổ bọn họ, từ ngày tham gia tổ luôn là người tới sớm nhất, bởi vậy hôm nay Thẩm Hàn Lạc không thấy cô nên chỉ có thể cảm thấy kỳ lạ.
“À, Tiểu Manh hả… Cổ đi ra ngoài tiếp Tương Cầm và Trực Thụ của cổ rồi.” kỳ Thanh vừa thay áo khoác blouse vừa trả lời.
“Trực Thụ? Tương Cầm?” Đầu Thẩm Hàn Lạc hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, nhưng giây tiếp theo hình như hắn tới điều gì đó…
Cùng lúc đó cửa tự động đang khép lại lại lần nữa bị mở ra: “Chào buổi sáng nha sếp!” Kha Manh cười với Thẩm Hàn Lạc rồi nhiệt tình chào hỏi.
Nhưng Thẩm Hàn Lạc không đáp lại cô, bởi vì giờ phút này ánh mắt của hắn từ lâu đã bị thu hút bởi một trong hai người đi theo phía sau Kha Manh.
“Chúng ta lại gặp nhau!” Hắn tiến lên nhìn người trẻ tuổi đang mặc áo sơ mi màu trắng nói.
Doãn Tỉ Nguyệt không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu. Tuy rằng bề ngoài cậu đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra trong nội tâm lại có chút giật mình.
Ngày đó Doãn Tỉ Nguyệt chỉ nghĩ Thẩm Hàn Lạc và Kha Manh không phải người của đại học Z, nhưng không bao giờ có thể đoán được bọn họ lại là cảnh sát. Khi nhìn thấy Kha Manh hôm nay đợi bọn họ ở cục cảnh sát, cậu đã bắt đầu hối hận vì hứa chịu đi cùng Tiếu Mịch Cầm tới đây, bởi vì cậu biết Kha Manh ở đâu thì Thẩm Hàn Lạc sẽ ở đó. Trên thực tế cũng chẳng phải Thẩm Hàn Lạc tạo ấn tượng xấu gì với cậu, chỉ là cậu có chút bài xích, bài xích chuyện Thẩm Hàn Lạc tiếp cận, cho nên cậu trong mơ hồ giữ khoảng cách với hắn, nếu không chỉ sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
“Đúng rồi, các đồng chí, hai người này là Trực Thụ và… đã không phải, là bạn học Doãn Tỉ Nguyệt và bạn học Tiếu Mịch Cầm.” Kha Manh trong đống thức ăn sáng của Tưởng Vũ lấy một cái bánh bao sau đó giới thiệu: “Hai bạn nhỏ này tôi cùng sếp đã gặp qua, còn hai người khác là đồng sự của chúng tôi đồng chí Tưởng Vũ và pháp y Kỳ Thanh.” Bình thường khi người dân tới tìm cảnh sát cũng không cần phải giới thiệu từng người với bọn họ, nhưng hôm nay Kha Manh lại không giông bình thường mà đối đãi với họ.
“Xin lỗi sớm như vậy đã tới quấy rầy mọi người.” Tiếu Mịch Cầm luôn nghĩ sở cảnh sát luôn là nơi rất nghiêm túc, nhưng tình cảnh trước mắt lại rất khác với tưởng tượng hay những gì cô thấy trong phim truyền hình, tuy nhiên cô vẫn cư xử thật lễ phép.
“Ầy, đã sớm nói với em không có việc gì rồi mà!” Kha Manh xua tay, rồi lấy giấy lau ngón tay đang cầm bánh bao nhỏ.
“Tụi em lát nữa phải trở về trường, cho nên không biết hiện tại có vị cảnh sát nào có thời gian không ạ?” Tuy rằng biết đối phương không câu nệ mấy cái tiểu tiết làm cho người ta cảm thấy thân thiết, tuy nhiên Doãn Tỉ Nguyệt cũng không muốn tốn nhiều thời gian ở chỗ này.
Nghe Doãn Tỉ Nguyệt nói vậy Kha Manh mới nhớ tới chuyện chính, vì thế thay đổi sắc mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Hàn Lạc báo cáo: “Sếp, bạn học Tiếu Mịch Cầm tối hôm qua gọi cho tôi nói có chuyện muốn nói với chúng ta, cho nên tôi mơi kêu cô ấy tới.”
“Ồ?” Thẩm Hàn Lạc nhìn về phía Tiếu Mịch Cầm hai tay đang nắm ba lô của mình: “không biết bạn học Tiếu muốn nói là chuyện gì?” Nói rồi lại nhìn về phía người bên cạnh cô: “Bạn học Doãn Tỉ Nguyệt cũng có chuyện muốn nói sao? Hay là?”
“Tôi chỉ đi cùng cô ấy.” Không chờ Thẩm Hàn Lạc nói xong Doãn Tỉ Nguyệt đã
nhanh chóng trả lời.
“Thế à?” Thẩm Hàn Lạc vậy cười.
Doãn Tỉ Nguyệt chỉ liếc hắn mà không mở miệng nói.
“Đã có chuyện muốn nói vậy mời bạn học Tiếu tới đây đi!” Nói xong, Thẩm Hàn Lạc xoay người đi về phía văn phòng của hắn.
Tiếu Mịch Cầm vội vàng đi theo, nhưng chưa đi được mấy bước đã ngừng lại quay đầu nhìn Doãn Tỉ Nguyệt: “Học trưởng…”
Doãn Tỉ Nguyệt thấy thế cũng đi qua.
“Mấy an có thấy nụ cười vừa nãy của sếp có chút âm trầm không?” Kha Manh thấy ba người đều đi hết rồi mới nhỏ giọng hỏi.
Tưởng Vũ lắc đầu.
Kỳ Thanh ngẩng đầu khỏi máy tính nhìn cô: “Cô có bao giờ thấy ổng lúc cười lên mà không âm trầm không?”
Kha Manh: “…”
Tưởng Vũ: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.