“Chúng ta mau chóng rút lui, 20 phút nữa chi viện trên không đến, sẽ san bằng nơi này.” Thượng úy Paul nói.
Để các anh em yểm trợ, YunHo cùng ChangMin đỡ Sam đặt lên xe, YooChun một bên mặt quấn băng gạc cũng theo lên xe.
YunHo chạy lại ôm JaeJoong, nguyên nhân vì JaeJoong tiêm morphin nên hiện tại hết sức phấn khích.
Cái miệng nhỏ không ngừng nói: “YunHo, anh bế kiểu công chúa là muốn cưới em sao??”
“Yunho anh chạy chậm chút, tay em đau chết đi được!”
“Yunho, nếu em không còn cánh tay anh còn muốn em không?”
Yunho không rảnh để đấu võ mồm với cậu, thầm nghĩ chạy càng nhanh càng tốt.
“Trung sĩ, xe này đã đầy, xin anh lên một xe khác.” Binh lính trên xe lục chiến chỉ chiếc xe cách đó 10 thước.
“Fuck!!” càng chạy nhiều sẽ càng nguy hiểm, quân địch còn đang không ngừng điên cuồng xả súng.
Trong nháy mắt, YunHo xoay người, một viên đạn bắn trúng áo chống đạn của JaeJoong, một viên khác bắn trúng khe hở nách của quân phục và áo chống đạn của anh.
YunHo không phát hiện ra, ôm JaeJoong thẳng đến xe Hummer.
“JaeJoong, JaeJoong, tỉnh tỉnh, vừa rồi còn blah blah nói không ngừng mà.” YunHo lay lay JaeJoong trong lòng.
Ai ngờ JaeJoong lại ho ra một ngụm máu, miệng cậu mở rộng, thở gấp gáp, phì phò, tay chân lạnh lẽo, cậu đang rơi vào trạng thái bị sốc.
“YunHo…em… ngày gia đình em thật sự….thật sự không thích….Ở nhà đâu.” Khóe miệng cậu máu chảy ra không ngừng còn mang theo máu cục.
“JaeJoong, JaeJoong, em cố chịu đựng.” YunHo kiểm tra cơ thể cậu, quả nhiên thấy phía bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yunjae-kiep-quan-nhan/769250/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.