Trong nhà kho có rất nhiều hộp kim loại lớn bị bỏ đi, JaeJoong tùy ý tìm một chiếc hộp, thổi bụi bặm rồi ngồi xuống. Những tùy tùng của Deman xung quanh cũng vội vàng quay súng chĩa về phía cậu, nhìn cậu thản nhiên như thế, họ cũng có chút bất an di chuyển, tay nắm súng càng thêm siết chặt, nhìn nhau nhưng không dám buông lỏng hay thư giãn.
Trời đã sáng từ lâu, ánh nắng xuyên qua song cửa có chút rỉ sắt chiếu vào trong nhà kho, lộ vẻ trắng nhợt mông lung. JaeJoong ngồi ở chỗ đó, ánh nắng bị chà vụn rơi rắc trên người cậu, ngón tay theo quy luật gõ hộp sắt dưới thân, phát ra tiếng động rất nhỏ. JaeJoong không hề vội vã mở miệng nói, vẻ mặt cậu vô cùng bình yên. Trong nhà kho cũng rất yên tĩnh, tất cả mọi người dường như đang chờ đợi, nhưng không ngờ lại chìm vào một khoảng im lìm tĩnh lặng.
Xuyên qua cửa sổ, Hogan nhìn bãi đất trống bên ngoài nhà kho, không có âm thanh, không có máy bay, không có người tiếp viện, lại càng không có Jung YunHo. Quay đầu nhìn Deman, dường như Deman đang dùng khoảng thời gian ngắn ngủi này để tiêu hóa câu nói “Thật không? Ngài Deman tự tin như thế, con mồi chắc chắn sẽ tự chui đầu vào lưới sao?” của JaeJoong. Hóa ra hắn đã tung lưới sai địa điểm.
Phá vỡ sự yên lặng là Deman, giọng nói vẫn cứ chậm rãi điềm tĩnh như trước nhưng JaeJoong nghe được trong âm điệu của hắn có chút trầm xuống, cậu biết, người thông minh như Deman, lúc này cũng là lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yunjae-fanfic-ngu-dong/3099554/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.