Chương trước
Chương sau
“CẠCH”

Y…. Yunho… Em… em có thể giải thích…

“BỐP”

Ngã uỵch xuống sàn cùng bên má bỏng rát in hằn năm ngón tay của một Yunho đang giận dữ nhưng Jaejoong không quan tâm, cái đau đó không thể sánh bằng nỗi sợ hãi trong lòng cậu, vội vã đứng lên trong cơn đau nơi bụng, tay cậu tìm đến tay hắn và cố nắm lấy nó thật chặt nhưng hắn đã hất ra, hắn giận dữ! Đang rất giận dữ… gương mặt hắn đỏ au như người say rượu trong khi đôi mắt hắn hằn lên những tia máu căm phẫn. Hắn nhìn cậu như nhìn một kẻ tội nhân đang chờ đợi sự khoan hồng. Cậu muốn nói với hắn, lá thư đó chỉ là kỷ niệm mà thôi, kỷ niệm một người bạn không hơn không kém. Cậu đã hoàn toàn thuộc về hắn cả về thể xác lẫn linh hồn nhưng… khi nhìn vào đôi mắt đầy những tơ máu của hắn, có cái gì đó tắt nghẹn lại trong cổ họng, cậu chỉ có thể tìm lấy bàn tay đang run lên của hắn mà nắm thật chặt, thật chặt

“SOẠT”

Tôi có nên gọi em là đồ khốn không Jaejoong?

Yunho gằng từng chữ khi ném lá thư đã nhàu nát xuống sàn, giận! Hắn không giận! Trên cả sự tức giận, hắn cảm thấy mình như một con lừa mặc cho Jaejoong muốn đưa đến đâu tùy vào sở thích của cậu, hắn giống như một cái gối khô cứng mà cậu ôm để thay thế cho cái gối mềm mại mang tên Hyunbin. Ha ha ha! Hắn căm phẫn! Hắn muốn nắm lấy cổ áo Jaejoong, kéo cậu lên và đánh thật mạnh vào gương mặt xinh đẹp kia một cú thật đau, hắn muốn quên đi kẻ đang nắm lấy tay hắn là người vợ mà hắn yêu thương nhất. Vì quá yêu, quá yêu cậu mà hắn cảm thấy đau đớn như thế này. Tại sao vậy Jaejoong? Tại sao cậu lại đối xử với hắn như thế khi môi cậu lúc nào cũng mặn nồng lời yêu hắn? Tại sao hành động của cậu trái với những lời yêu thương của cậu? Hắn là cái gì? Rốt cuộc hắn là cái gì của cậu? Một người chồng hay chỉ là một kẻ thay thế thấp hèn giúp cậu quên đi nỗi nhớ nhung tình yêu cũ? Hắn yêu thương cậu chưa đủ sao? Hắn chăm sóc cậu chưa đủ sao? Hắn đã cố gắng ép bản thân phải thích nghi với những gì cậu muốn, hắn đã thay đổi rất nhiều vì cậu, hắn biết vị tha, hắn biết yêu thương thật lòng, hắn muốn che chở người hắn yêu đến trọn kiếp, hắn đã rất tin tưởng cậu. Vậy mà, chỉ với một lá thư, niềm tin của hắn sụp đổ, tình yêu của hắn bị lung lay bởi hàng ngàn sự nghi ngờ, u uất, phẫn nộ, đau đớn. Chúng không ngừng xấu xé trái tim hắn và buông những tràn cười thỏa mãn khi tạo ra những vết thương lớn nhỏ trong tim hắn.

Ánh mắt đó là sao? Jaejoong nhìn hắn với ánh mắt đầy nước, cậu cố đứng lên trong khi tay vẫn nắm chặt lấy tay hắn dù đã bao lần hắn hất mạnh ra. Cậu nói đi, sao cậu không nói? Sao cậu không giải thích cho hắn nghe? Sao cậu lại im lặng. Cậu đang sợ đúng không? Sợ vì hắn đã nhìn thấy bản chất thật của cậu, sợ vì hắn đã biết lòng chung thủy của cậu chỉ được như thế thôi. Thật đáng sỉ nhục cho một kẻ tự hào thông minh như hắn, luôn tự hào rằng bản thân chiến thắng tất cả mọi thứ… tự hào vì thành công chiếm giữ trái tim người mình yêu

Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn chỉ là một kẻ thất bại!

Một kẻ thất bại đáng thương hại!

Yunho àh! Không phải như anh nghĩ đâu. Hyunbin đi nước ngoài, anh ấy viết thư cho em để tạm biệt em. Anh ấy chúc chúng ta hạnh phúc mà! Em chỉ muốn giữ lại làm kỷ niệm thôi Yunho àh! Em sợ anh ghen, sợ anh khó chịu nên không nói với anh. Em không còn yêu Hyunbin nữa, em nói thật mà! Anh tin em được không? Đừng nhìn em như vậy, anh àh!

Thu hết can đảm để nói rõ những gì mình nghĩ cho Yunho nhưng ánh mắt hắn vẫn không chùn xuống. Đó là sự thật! Sự thật mà! Cậu yêu hắn, cậu đã thuộc về hắn và Hyunbin chỉ là một người bạn mà thôi. Cậu sợ hắn không vui, cậu không muốn hắn khó chịu. Cậu sợ lắm, cậu sợ rằng nếu cậu cho Yunho biết, gia đình nhỏ mà khó khăn lắm cả hai mới có thể tạo dựng được sẽ vỡ tan, cậu chỉ nghĩ như thế thôi. Cậu không phản bội hắn!

Bạn? “Anh yêu em, anh không muốn gọi em là Jung Jaejoong”. Bạn bè hay nói với nhau như vậy àh? Các người có một tình bạn đặt biệt quá!

Giọng hắn khàn đặc trong những câu hỏi chất vấn chứa đầy sự phẫn nộ. Hắn đang muốn bùng nổ, sự điềm tĩnh đang cố kiềm nén con mãnh thú đang điên lên bởi cảm giác bị phản bội, bị lừa dối, nó quá mạnh tưởng chừng bản thân hắn không thể kiềm chế được nữa, hắn muốn hất cậu ra xa, muốn quát lên thật lớn như những kẻ ghen tuông đáng sợ. Tay hắn run lên tựa hồ như những mạch máu có thể nổi phồng dưới lớp da sạm nắng. Bình tĩnh, bình tĩnh và lắng nghe! Hắn nhủ lòng mình, cố gắng lắng nghe lời giải thích của Jaejoong, cố gắng để tình yêu xoa dịu nỗi đau đang gào thét trong lòng mình nhưng những dòng thư đầy sự yêu thương mà Hyunbin dành cho cậu, cái cách cậu xếp nó cẩn thận và để dưới gối khiến hắn như điên lên. Mấy tháng nay, cậu luôn tự tay đem grap, gối đi giặt, luôn tự tay dọn dẹp phòng ngủ, có phải cậu muốn che giấu hắn. Nếu hôm nay hắn không ở nhà, không có mặt trong căn phòng này, nếu hắn lười biếng để Maya làm việc này thay hắn, liệu hắn có biết đến sự sỉ nhục này không? Uổng cho Jung Yunho một đời đào hoa trở thành kẻ thất bại trước người vợ mà mình thề có thể đánh đổi cả sinh mạng để bảo vệ.

Không Yunho àh! Nghe em nói được không, tin em được không? Em và Hyunbin bây giờ chỉ là bạn thôi. Em không có liên lạc với anh ấy. Anh tin em đi Yunho àh!

“CỐP”

Cái này là cái gì?

Điện thoại Jaejoong lặng lẽ rơi xuống sàn với dòng tin nhắn mà Ok Bin đã gởi cho cậu. Hyunbin muốn cậu và nó đến dự sinh nhật của ba và cậu đã đồng ý. Không! đó chỉ là sự trùng hợp. Jaejoong không nói dối. Cậu đau lắm! Cái cách Yunho gằng từng tiếng với cậu, cái cách hắn đang cố kiềm nén sự giận dữ đến nỗi gương mặt mỗi ngày một đỏ lên trong khi bàn tay đã ứa máu vì siết tay quá chặt. Jaejoong lắc đầu, cậu không có! Không phản bội hắn, không lừa dối hắn, cậu muốn khóc quá! Muốn khóc thật to và hét lên rằng Yunho phải tin cậu, cậu muốn hắn nhìn vào mắt cậu, nhìn xoáy vào đôi mắt đầy tình yêu thương mà cậu dành cho hắn nhưng… hắn nhìn cậu và cậu thấy sự trống rỗng lẫn đau đớn ánh lên từ hắn. Nước mắt không thể rơi, đôi môi run rẩy cùng với những từ rời rạc… cậu chỉ biết cố ôm lấy hắn, cố giữ hắn lại… chưa bao giờ cậu nhìn thấy gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng này ánh lên vẻ đau đớn tột cùng như thế. Hắn cũng không khóc, không đánh cậu như những người chồng vũ phu, không quát tháo cậu, không ném cậu ra khỏi nhà… Cậu không biết giải thích, không biết phải nói với hắn điều gì để cơn giận của hắn dịu lại. Giống như người đi lạc giữa màn đêm u tối, không biết đâu là lối ra đúng đắn cho mình. Cậu sợ hãi, cậu cứ thế ôm hắn, ôm thật chặt!

Buông ra!

Không phản kháng, không đẩy cậu ra, chỉ với một câu nói và ánh mắt nhìn về một nơi bất định. Yunho tự hỏi tình yêu của hắn dành cho cậu sâu đậm bao nhiêu, sao lại đau như thế? Tưởng chừng trái tim chỉ thoi thóp sau vài nhịp đập yếu ớt sẽ lịm đi cùng với tình yêu và nỗi thất vọng của hắn. Hắn yêu cậu bao nhiêu? Đủ chưa hay quá nhiều khiến cậu không cần nó nữa? Hắn tự hỏi mình, tại sao hắn phải có cảm xúc? Tại sao con người của hắn phải thay đổi quá nhiều, học cách nắm bắt cảm xúc của mình, học cách quan tâm và che chở một ai đó, học cách vị tha, yêu thương không cần lý do. Hắn học quá nhiều, thay đổi quá nhiều, những bài học khó khăn tưởng chừng hắn không thể vượt qua được và kết quả là hắn đang phải gánh chịu nổi đau đớn của một người chồng bị phản bội. Hắn ích kỷ lắm! Hắn không cao thượng đâu, hắn chỉ muốn Jaejoong ở bên cạnh hắn, yêu hắn chung thủy với hắn và biết đến hắn mà thôi. Hắn hỏi tại sao mình lại học những bài học đó, tại sao cố vượt qua nó để rồi bây giờ gặm nhấm tất cả nỗi đau vào mình, cơn giận dữ không lối thoát, sự thất vọng tràn trề, muốn buông tay nhưng lại níu kéo, muốn giết chết nhưng lại nâng niu, muốn trở về điểm ban đầu nhưng không thể.

Mãi chạy theo nỗi thống khổ của mình, Yunho không để ý con người với đôi mắt ráo hoảnh nhìn hắn đầy đau đớn. Jaejoong đau lắm, cậu không phải người được tôi luyện bằng sắt đá, cậu có trái tim và cậu đã từng nếm trải nỗi đau mất mát, chia cách… cậu đã nếm tất cả những gì tồi tệ nhất, những tưởng cậu sẽ đi theo con đường của chị mình, những tưởng cậu mãi mãi không tìm ra bến bờ hạnh phúc. Bây giờ, cậu có tất cả… cậu có Yunho, có đứa con trong bụng và chỉ với sự lơ đễnh, ích kỷ của mình, cậu đang dần đánh mất những thứ khó khăn lắm mới có được này. Jaejoong tự trách mình, tại sao cậu không đưa cho Yunho xem ngay từ đầu? Tại sao cậu lại giấu nó dưới gối? Tại sao cậu lại ích kỷ, lúc nào cũng nói sẽ rời xa Hyunbin, sẽ chúc anh một cuộc sống mới nhưng tâm hồn lại muốn níu giữ mãi hình ảnh đẹp đẽ của thời yêu nhau đầy hạnh phúc, ích kỷ để chiếm giữ những hồi tưởng quá đẹp của mình. Cậu hỏi cậu đã làm gì? Một Yunho lạnh lùng, kiên định, một Yunho luôn quan tâm âm thầm dù hắn chưa một lần nói những câu có cánh cho cậu vui, chưa từng một lần chủ động ôm cậu trước khi ngủ, chưa một lần hỏi xem cậu thích cái gì và không thích cái gì này… trở nên như thế? Tình yêu của cậu không đủ sâu đậm ư? Lòng tin của cậu không đủ để cậu hoàn toàn quên đi hình bóng ban đầu và chấp nhận kẻ mà cậu luôn nói rằng sẽ yêu thương mãi mãi ư? Cậu nghi ngờ chính mình, nghi ngờ lòng tham vô hạn của mình trong tình yêu. Nghi ngờ bản thân có phải quá tàn nhẫn. Nhìn xem, gương mặt Yunho lạnh băng với đôi mắt đang dại đi vì hiểu lầm chồng chất, nhìn xem, tay hắn đang run lên vì kiềm chế không muốn cậu tổn thương một lần nữa. Năm ngón tay in hằn trên má cậu vẫn còn đấy, những vết máu nhỏ ứa ra theo những đường đỏ hỏn trên gương mặt mỏng manh ấy… hắn thấy! Hắn muốn ôm lấy cậu, vuốt ve và nói xin lỗi vì đã làm cậu đau… nhưng hắn đã không làm thế. Jaejoong biết! Jaejoong biết điều đó, nhưng… Cậu im lặng!

Tránh ra!

Yunho àh! Tin em được không? Em biết bây giờ em có giải thích như thế nào anh cũng không nghe. Em sẽ đợi đến khi anh bình tĩnh lại, em sẽ giải thích anh nghe được không?

Tránh ra! – Yunho bước về phía trước, không quan tâm đến cái níu tay mạnh mẽ của cậu, cổ tay hắn đỏ lên vì cậu nắm quá chặt, nắm chặt như thế làm gì? Muốn níu giữ hắn àh? Hay muốn hắn ở lại làm trò cười thêm một lúc nữa?

Yunho àh! Bây giờ anh đang rất giận! Em không nói nhiều đâu. Nhưng khi anh bình tĩnh lại, làm ơn cho em một cơ hội để giải thích được không! Bây giờ anh không vui, anh sẽ không nghe em đâu. Nhưng… Anh àh! Vì em, vì anh, vì con chúng ta! Anh nhất định phải nghe em giải thích được không?

Nhếch mép! Con? Ừ! Con của hắn và cậu, hắn đã từng hạnh phúc nghĩ như vậy. Hắn đã từng bỏ qua tất cả những suy nghĩ vẩn vơ để hướng về một tương lai tốt đẹp hơn. Hắn muốn cậu biết, hắn yêu thương đứa bé đang tồn tại trong cơ thể cậu biết dường nào, rằng hắn mong muốn đứa trẻ đáng yêu ấy chào đời biết dường nào, hắn sẽ chọn cái tên thật đẹp cho nó, hắn sẽ hôn nó và tự tay quấn lớp tả đầu tiên khi nó chào đời. Hắn đã từng nghĩ như vậy, nghĩ âm thầm và sẽ làm một cách âm thầm. Tình yêu và bản năng làm cha của hắn trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết mỗi khi nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu ấy. Thế đấy, hắn đã cho đi quá nhiều, cái tôi của hắn bị bào mòn bởi tình yêu dành cho cậu quá lớn, hắn không còn là hắn của ngày xưa nữa, nếu là hắn của ngày trước, có lẽ… cậu đã không thể đứng đây với cơ thể yên lành như thế, hắn nhất định sẽ đánh cậu, sẽ mắng cậu, sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà và không buồn chạm vào một kẻ dơ bẩn như cậu. Thậm chí, hắn sẽ khiến cả nhà cậu phải hối hận vì xúc phạm đến hắn. Còn bây giờ? Nhìn xem! Hắn thật thảm hại, thật quá thảm hại!

Con? Con ai? – hắn nhếch mép nhìn cậu trong khi ánh mắt như những con dao sắc bén xoáy sâu vào đôi mắt to tròn của cậu như muốn phá hủy thứ ánh sáng len lỏi vào đôi mắt ấy.

Con chúng ta! Anh àh! Con của chúng ta! – Jaejoong níu lấy tay người chồng của mình, hắn đang nói gì thế? Sao lại nhìn cậu như vậy. Mắt hắn đáng sợ lắm hắn biết không?

Làm sao em có thể khẳng định nó là con tôi? – giọng nói hắn thật nhẹ nhàng nhưng đó không phải một lời nói đùa.

Yunho àh… anh sao vậy? Anh giận em lắm đúng không? Nhưng anh đừng nói vậy! Con chúng ta không thích điều đó! Anh àh…

Yunho nhếch mép một lần nữa trước khi bước thẳng về phía cửa, để lại Jaejoong với cánh tay vẫn nắm chặt tay hắn không rời. Nước mắt cậu rơi rồi, đau! Đau lắm Yunho àh! Đừng nói đó không phải là tình yêu của cả hai. Hắn giận cậu lắm, cậu biết! Nhưng xin đừng trừng phạt cậu bằng những câu nói vô tình đó. Thiên thần nhỏ đó không có tội, xin đừng làm đau nó và cả người đang giữ sợi dây tồn tại của nó với cuộc đời tươi đẹp này. Đừng lạnh lùng như thế được không?

Yunho àh…

Có chuyện gì em không thể giấu tôi? Biết đâu chừng, đứa bé trong bụng em là con của em và người tình yêu dấu kia! Làm sao tôi biết được em có chung thủy như em nói với tôi không? Tất cả chỉ là lời nói thôi Jaejoong àh, em…

“BỐP”

Anh có thể trừng phạt em, có thể đánh em, mắng em… nhưng anh không được nói điều đó. Anh không được nghi ngờ em, không được nghi ngờ con chúng ta!

Nhẹ nhàng lau vết máu đang rỉ ra từ khóe miệng, Yunho vẫn nở nụ cười lạnh lùng cố hữu của mình. Gương mặt Jaejoong… còn gì nữa không ngoài cái vẻ đau khổ như bị xúc phạm đó? Sao lúc nãy cậu không khóc? Khi nói đến Hyunbin và đứa con đó, cậu mới khóc? Không được nghi ngờ? Tại sao hắn không được nghi ngờ? Nỗi nghi ngờ đó đã tồn tại từ khi hắn biết đến sự xuất hiện của đứa trẻ đó, đứa trẻ mà hắn đã dồn tình yêu của một kẻ lần đầu được làm cha, tại sao không được nghi ngờ?

Em lấy quyền gì tát tôi? Làm vợ, đi giấu chồng thư tình của người yêu cũ. Cái thai đó làm sao tôi biết của tôi? Kiểm tra ADN? Làm sao tôi biết em không nhờ người làm giả?

“SOẠT”

Tôi nói rồi! Em không có tư cách đánh tôi!

Hất mạnh bàn tay vẫn còn giơ cao của Jaejoong, Yunho đóng mạnh cửa và đi xuống nhà, bỏ mặc một người vẫn còn run rẩy trước những lời nói tàn nhẫn của hắn. Sao cậu không nói được? Sao cậu không thể hét lên điều đó là không đúng? Đôi mắt lạnh lẽo của Yunho, cách hắn nhếch mép, cách hắn nhìn cậu… vừa tan thương, vừa đau xót. Tổn thương? Hắn có phải vì quá tổn thương không? Chỉ vì một lá thư, gia đình đã đổ vỡ như thế này sao?

Cậu hai Yunho? Tôi có nấu một ít gà hầm sâm, thơm lắm! Để tôi lấy chén ra nha!

“XOẢNG XOẢNG XOẢNG”

Maya hoảng hốt đánh rơi đôi chén đũa chị vừa định mang đến bàn khi Yunho hất đổ tất cả thức ăn xuống đất. Mắt hắn long lên sòng sọc như một kẻ khát máu, hắn nhìn chị và như một sợi dây vô hình trói buộc chị vào nỗi sợ hãi tột độ. Hắn lại nhếch mép trước khi ra ngoài. Hắn chịu đựng không nổi nữa, hắn muốn bùng nổ, hắn phải bùng nổ…

“Tách… tách… tách…”

Gạt mạnh những giọt nước mắt nóng hổi rỉ ra từ khóe mắt. Không được khóc! Hắn không được quyền khóc! Hắn không phải người có lỗi, không phải kẻ đã khơi màu cho cuộc đổ vỡ này, hắn không có lý do nào để rơi nước mắt. Hắn không được đau lòng, không được thất vọng, không được mệt mỏi, không được… Rất nhiều lời cảnh báo không được vang lên bên tai hắn, dường như một Yunho tàn nhẫn nào đó đang nói với hắn. Không được quay đầu lại, không được nhìn kẻ đang đuổi theo mình ở phía sau. Phải lái đi thật nhanh! Phải đi làm! Có quá nhiều công việc quan trọng chờ hắn. Hắn phải đi!

Kim Jaejoong! Tại sao em biến tôi ra nông nổi như thế này? Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao vậy Jaejoong? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO HẢ? TẠI SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ VẬY? TÔI HẬN EM! TÔI HẬN EM!

TÔI HẬN EM!

END 43
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.