-Mẹ ơi.Con là Anh Anh đây.Cho con đi theo mẹ với.Đừng bỏ con một mình.Con cô đơn lắm.MẸ ƠI!!!- Cao Diệp Anh bật dậy.Lại là giấc mơ ấy. Có lẽ suốt đời này cô sẽ không bao giờ quên được cái ác mộng kinh hoàng đó- không thể nào quên được. Chợt cô cảm giác bàn tay mình như có ai nắm. Nhìn qua cô thấy một chàng trai nắm tay cô. Anh đang ngủ. Có lẽ anh rất mệt mỏi. Cao Diệp Anh hơi bất ngờ nhưng rồi cô cũng mỉm cười. Cô cúi xuống định gọi anh dậy nhưng lại bị khuôn mặt của anh làm cho mê muội “ Hóa ra anh ta cũng đẹp trai phết” Cô nghĩ. Bỗng anh thức giấc. Mặt hai người rất gần nhau chỉ còn cách khoảng 1cm. Cô vội ngồi ra xa anh. Anh cười cười nói:
-Em dậy rồi à
-Ừ..m- Cô ấp úng,đỏ mặt
-Vậy thôi anh xuống dưới nhà đây- Vương Tuấn Khải nói
-Ư..m c..ả.m cảm ơn anh- Cô nói khiến anh rất vui
-Không em không cần phải cảm ơn anh.Anh không làm gì đúng cả.Đáng lẽ anh nên xin lỗi em mới phải.Anh xin lỗi- Vương Tuấn Khải nói xong liền đi xuống
Bất giác Cao Diệp Anh bật cười. “ Anh ta cũng đáng yêu đấy chứ”
Cô nhanh chóng làm VSCN. Vừa bước xuống nhà, như có một cơn gió chạy qua ôm lấy cô.
-A~ Anh Anh của tớ dậy rồi hả? Cậu ngủ có ngon không? Cậu có mệt không? Anh Khải có bắt nạt gì cậu không? Cậu có sao không?- Dương Ánh Linh hỏi một tràng
- Haizzzz cậu hỏi nhiều vậy có là thánh mới trả lời được.- Nguyên Nguyên nói
-Kệ tớ.Tớ hỏi Anh Anh chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/you-are-my-everything/42461/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.