Anh kết thúc câu chuyện bằng cái ánh nhìn đem tới cho cô biết bao nhiêu sợ hãi, anh là tên cầm thú, cô suy nghĩ thế.
Jin: Ghê quá... Mà sao bệnh viện này mở cửa thế?
NamJoon: Tôi không biết! Là hội trưởng bệnh viện mở mà đâu phải tôi!
Jin: Vậy còn cái xác?
NamJoon: Nó biến mất rồi... Ai cũng thấy cô ta khi đó nhưng họ đều bị mất tích!!!
Jin:...
Anh như lừa được cô, nói thẳng thì chả có bóng ma của ai cả chứ đừng nói đến quỷ!, anh chỉ muốn nhát cô thôi, lúc này cô run sợ nhìn ra phía cửa sổ! Liên tưởng con quỷ mang chiếc miệng bị gạch đến gần gang tai rồi cầm kéo ✂ tiến vào phòng!.
NamJoon: Sợ à?
Jin: Ai sợ...
NamJoon: 10h rồi... Cô về đi chứ! Cô còn ngủ nữa mà!
Anh nói vậy thôi chứ xem cô sẽ phản ứng ra sao.
Jin: Tôi...
NamJoon: Sợ thì cứ bảo sợ!
Jin:... Tôi...
NamJoon: Ở đây có nhiều pan hồn lắm, nhớ lúc về cẩn thận nhé!
Jin: Tôi không muốn về...
NamJoon: Sao lại thế?
Anh tỏ vẽ ngây thơ vô tội nhìn cô khó hiểu, bây giờ cô đổ mồ hôi rất nhiều, mùa đông mà mồ hôi như đang ngồi trên đống lửa vậy.
Jin: Tại hồi nãy anh kể cho tôi nghe câu chuyện đó! Tôi không muốn về, tôi muốn nghe tiếp thêm một câu chuyện nữa! Tôi sẽ ở đây để chăm sóc anh!
NamJoon:...
Cô đang sợ? Anh nghĩ là cô cố tỏ vẻ ra để cho anh không biết, thật ra khi kể 1 câu chuyện thì cô sẽ chỉ khóc thét lên!, cô sợ lắm!, nhà thì ở gần nhưng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yoonmin-dai-ca-toi-yeu-anh/1750708/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.