Nhất định là vì vừa ăn lẩu xong nên khuôn mặt mới nóng bừng thế này.
Từ bé tới lớn, Cố Thanh Đồng luôn bình tĩnh tự tin, ấy vậy mà lúc này trái tim đập thình thịch liên hồi. Cô hơi ngẩng đầu, trước mắt như bị bịt kín bởi một tầng sương, khuôn mặt anh gần ngay trước mắt.
Nhìn Lâm Mặc Tuân như vẫn trấn định bình tĩnh, song khóe môi lại là nụ cười thản nhiên. Anh nói: “Buổi chiều anh có hai tiết, có muốn đi nghe anh lên lớp không?” Anh nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, dùng ánh mắt để dụ dỗ cô.
Cố Thanh Đồng ngẩn ra, làm sao bây giờ, đi nghe cũng không hiểu.
Không muốn đi. Nhưng mà…
“Được!” Cái gì gọi là nói một đằng nghĩ một nẻo? Chính là như cô.
Ảo não quá, trước mặt Lâm Mặc Tuân, sức chống cự của cô chỉ là bèo dạt mây trôi.
Lâm Mặc Tuân dắt tay cô đi về phía xe, tâm tình sung sướng suốt cả quãng đường.
Cố Thanh Đồng nghĩ mãi, có phải quá nhanh không, cô thầm liếc qua người đang nghiêm túc lái xe bên cạnh.
Thoát khỏi tuổi mười sáu ngây ngô, anh bây giờ chín chắn, đẹp trai hơn trước nhiều.
“Thanh Đồng!” Anh không nhanh không chậm gọi tên cô. Cố Thanh Đồng trộm nghĩ thực ra thì tên của cô được phát ra từ trong miệng Lâm Mặc Tuân nghe rất cảm động. “Em có thể quang minh chính đại ngắm anh.”
Cố Thanh Đồng:…
Đến trường học, đỗ xe xong, Lâm Mặc Tuân nói: “Lấy túi giấy ở ghế sau giúp anh.”
Cố Thanh Đồng cam tâm tình nguyện lấy, không để ý tới nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu/39384/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.