Hôm nay Cố Thanh Đồng rất xấu hổ, buổi sáng làm việc ở sở nghiên cứu, thật sự thẹn với thầy giáo, thẹn với mấy bạn học kia. Suy nghĩ cứ bay ra ngoài, giống như hôm ấy ở trên lớp toán cứ vô duyên vô cớ thất thần.
Thừa dịp nghỉ ngơi, cô cẩn thận xem xét bạn bè trên we chat, cuối cùng khóa được mục tiêu.
Đất đen.
Thực ra cái tên này rất “lúa” có được không? Nếu bọn Trần Lộ biết nhất định sẽ tha hồ cười nhạo. Nghĩ kiểu gì cô cũng không nghĩ tới cái tên này có liên quan đến Lâm Mặc Tuân.
Vào trang của anh, không có avarta, nội dung bên trong cũng trống không. Cô xem xét lại một lượt, không thiếu thứ gì.
Trần Lộ và Triệu Hiểu Như đứng hai bên của cô, bắt đầu nghiêm hình tra hỏi.
“Bạn học cũ? Lâm Mặc Tuân?” Hai người cười hai tiếng âm hiểm.
“Hiện tại cậu có gì muốn nói không?” Trần Lộ cắn răng nghiên lợi hỏi. Sốc quá. Rõ ràng giữa hai người không phải tình bạn thuần khiết.
Cố Thanh Đồng ho khan một tiếng: “Lâm Mặc Tuân là lớp trưởng ba năm, thành tích vô cùng tốt, môn toán thường được điểm tuyệt đối. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì sang Mỹ, còn điều này hai cậu đều biết, ngoại hình anh ấy rất đẹp.”
Triệu Hiểu Như há to miệng quát: “Qua quít!”
Cố Thanh Đồng mấp máy khóe môi: “Mình và Lâm Mặc Tuân chỉ là bạn học lớp mười thôi.”
Trần Lộ và Triệu Hiểu Như nhìn cô, chắc chắn cái nhìn trong mắt họ không hề đơn giản: “Bọn mình có thể hiểu là Lâm Mặc Tuân là diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu/39382/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.